Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết
Chương 54: Hoài Thục rời nhà họ Hoàng
"Thiếu phu nhân làm gì ở đây giờ này vậy?"
Cô đứng im một hồi, gót chân chợt nhẹ nhàng xoay lại. Cạ vào sỏi đá dưới chân phát ra âm thanh rộp rộp, mắt cô chớp cái như không tin vào mắt mình, miệng chợt mỉm cười, nước mắt chảy ra, ngồi xuống ôm mặt mình run rẩy đôi vai khóc. Chợt một tiếng cười vang lên.
"Sao thế? Cô thật là..."
Nó bật lên cười làm cô vừa quê vừa tức, cô ngẩn mặt lên rồi nói:
"Ngươi cười cái gì? Cười cái gì hả?"
Con quạ đen đó liền nghỉ cười, đứng im đó rồi nghiêng đầu qua một bên nhìn cô. Chợt nó hỏi:
"Sao lại khóc? Ai đã làm gì cô?"
Cô ngẩn mặt lên, lấy tay áo chùi nước mũi cái rồi nói:
"Ta lo cho ngươi lắm đó!"
Cô nhìn nó bằng một cặp mắt long lanh, nó chợt im lặng cái rồi đứng hình. Lo sao? Thật sự không nghĩ lại nghe được câu này. Nó vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy lạ lẫm.
"Cô uống nhầm thuốc à? Tại sao lại lo cho ta?" "Ta sợ ngươi chết. Ta đã bỏ quên ngươi ở lại!" Nó chợt bất ngờ lần nữa, nói giọng bất ngờ: "Cái gì cơ? Cô cảm thấy có lỗi với ta á?" Thấy nó nói giọng nghe có phần giễu cợt, cô đứng dậy phát rồi nói: "Không. Ta đâu có! Chỉ là cắn rứt lương tâm thôi, ta vốn dĩ có một tâm hồn lương thiện mà, ngươi hay ai thì cũng vậy thôi! Ta vẫn sẽ cắn rứt. Nên đừng có mơ mộng rằng ta khóc vì lo lắng cho ngươi nữa, quên nó đi" "Ồ hô! Cái con nhỏ láo xược này, ta đã nói với cô thế nào hả, ta là em ruột của lão gia, cô không được nói với ta như thế! Thật là..." Cô đứng đó nhìn nó, một con quạ bé nhỏ, cô chợt cảm thấy chột dạ, nếu đúng là như vậy thì thất lễ thật. Nhưng mà cảm giác nó cứ sao sao ấy, không thể gọi nó là chú được.
"Xùy...ai biết ngươi nói thật hay nói dối, ta không tin đâu!" "Không tin? Thế dựa vào tuổi tác ta cũng lớn hơn cô, cô không được nói với ta như thế!" Cô nhìn quanh sân một lượt, sau đó ngồi xuống nhìn nó, cô dựa cằm lên gối nói: "Ngươi là em trai của lão gia thật sao? Thế...ngươi có biết cậu Gia Minh không? " "Cái gì? Cảnh Minh sao?" Nó còn tưởng nghe nhầm, nó hỏi lại: "Không! Là Hoàng Gia Minh!" Cô nhìn nó với một cặp mắt long lanh như chờ đợi câu trả lời nào đó. Nó chợt cảm thấy một luồn gió mát thổi qua, cảm giác vui vui trong lòng trả lời: "Đương nhiên là biết! Ta là chú nó kia mà!" Nó trả lời một cách tự tin, sau đó cô vội mỉm cười hớn hở, nó chợt nói: "Mau khóc mau cười, đúng là bị điên!" "Ngươi..." "Gọi là chú đi! Ta biết rất nhiều thứ về nó! Ta sẽ nói cho cô nghe!" "Ngươi... À...chú..."