Chương 59: Gia Minh và Cảnh Minh, rốt cuộc nàng yêu ai?

Thiên Yết
Nguồn: tamlinh247.org
"Gia Hào à..." "Hả...?" "Trời tối rồi!" "À... Ừ..." Cô ngồi co ro trong hốc cây to, bóng tối đã dần lấn chiếm vào khu rừng. Cô ngồi ôm vai, mắt mơ hồ nhìn xa xăm, cô mím môi cái rồi nói: "Chúng ta có thể quay lại nhà được chưa?" "Quay lại nhà..." "Ngươi nói sẽ dẫn ta quay lại nhà kia mà. Ngươi không nuốt lời đấy chứ?" Cô nhìn nó bằng một cặp mắt long lanh, sau đó nó nói: "À...bà già đó bảo canh ba mới thích hợp để quay lại nhà, bà Hạnh bây giờ rất yếu, phải canh thời gian bà Hạnh yếu nhất quay về" Cô nghe nó nói vậy mới thắc mắc: "Bà già? Bà già nào?" Nó ấp úng nói không thành câu, chợt nó nói: "Bà bói điên, là bà ấy" Cô ngồi đó thất thần, nghe xong câu đó mà đầu óc dần tê dại đi. Cô quay qua nó gấp gáp hỏi, nhưng giọng điệu vẫn rất nhỏ nhẹ cẩn thận: "Bà ấy còn sống sao? Gia Hào. Ngươi gặp bà ấy rồi sao?"

"Ta gặp bà ấy lâu rồi. Bà ấy chết rồi Chỉ còn lại hồn phách mà thôi. Trước kia ta có nói cô nghe chuyện bà bói điên sẽ giúp đỡ ta tìm lại thân xác, nhưng chưa làm được thì bà ấy đã tặng đôi mắt cho cô, ta không thể nhờ bà ấy được nữa nên mới bám theo cô" "Phải ha...ngươi vốn dĩ đã quen bà ấy trước ta mà, sao ta lại quên mất chứ? Từ cái hồi ta về nhà vú Nụ thì đã không còn thấy bà ấy về bên ta rồi, cúng cơm thì cũng chỉ thấy nó dần dần thiu đi, chứ ta chưa thấy bà ấy. Sau này lúc gặp nguy hiểm cũng chỉ thấy được một vài lần" Cô nói xong liền co chân lại, trời về đêm lạnh thật đó. Cô co chân lại người run rẩy, sau đó cô lại hỏi thêm: "Đợi đến canh ba thì lâu lắm, ngươi kể ta nghe về chuyện của ngươi đi" "Ta sao? Ta có gì mà kể?" "Chẳng phải ngươi nói ngươi là em của lão gia sao? Ngươi kể ta nghe về cậu Gia Minh đi"

Nó im lặng mất mấy giây, miệng chợt cứng đờ, sau đó ấp úng: "Gia Minh? Cô hỏi Gia Minh làm gì?" "Ta đương nhiên là muốn biết nhiều thứ về tướng công của ta rồi. Có phải Gia Minh có rất nhiều tật xấu, xấu đến nổi không dám nói ra không? " Nó nghe xong liền bật cười, cô vô tình nắm lấy nó rồi kéo vào người, chủ yếu là muốn bịt miệng nó lại, nhưng không may lại phản xạ ngược lại, nó quá nhỏ nên cô đã ôm nó vào lòng. "Ngươi nhỏ tiếng tý đi!" Sau khi ôm nó vào lòng, đầu nó lú ra khỏi cánh tay cô, nó khó chịu nói: "Nhẹ tay tý đi, ta chết bây giờ" "Sao hả? Nói đi, về tướng công của ta. Nói ta nghe đi" "Kêu chú đi rồi ta nói. Lớp trẻ bây giờ chẳng biết phép tắc gì cả" Nó nói giọng mỉa mai, cô nhếch mép lên cái rồi nói: "Ngươi trở lại làm người ta sẽ gọi ngươi là chú được chưa?"