Chương 67: Nhân duyên chính là nhân và duyên

Thiên Yết
Nguồn: tamlinh247.org
Trên bàn ngồi chỉ có cậu và cô, nhũ hoa Nụ vẫn như cũ hay đứng một bên nhìn, cậu quay qua nhìn nhũ hoa, sau đó nói: "À nghe nói đây là nhũ hoa Nụ à?" Nhũ hoa nghe nhắc đến thì mới giật mình chạy lại, sau đó mừng rỡ nói: "Đúng vậy, cậu Cảnh Minh! " Vừa nói xong cậu đã giơ tay kéo ghế ra, sau đó nói: "Ngồi đi! Vậy ra trước giờ Cảnh Minh đều ở đây à, vậy thì nhũ hoa Nụ đây chắc phải thân thiết với Cảnh Minh lắm nhỉ?" Nói xong nhũ hoa liền trơ mắt ra nhìn cậu, ánh mắt tròn xoe, quay qua nhìn cô cái. Cô mỉm cười nhún vai, chuyện Cảnh Minh mất trí nhớ cô cũng đã nói sơ qua với bà rồi, nhưng khi đối mặt với chuyện này mới cảm giác hơi bàng hoàng. "Đúng vậy, cậu Cảnh Minh tuy ở đây có 5 năm nhưng tình cảm rất tốt, giống như người một nhà!" Nói xong cậu liền mỉm cười, sau đó kéo tay bà.

"Ngồi đi! Nếu đã giống như gia đình thì ngồi đi!" Bà bất ngờ bị kéo ngồi xuống, sau đó đơ người ra nhìn cậu, rồi cậu quay qua bà mỉm cười, cậu nói: "Ăn đi, chẳng phải tôi không nhớ được gì thì liền không còn tình cảm đấy chứ?" "Không không! Chỉ là trước giờ tôi chưa từng ngồi cùng mâm với cậu! Nên!" "Cứ gọi là Cảnh Minh cũng được!" Nói xong cậu liền quay mặt qua nhìn cô, chợt lấy đũa gõ vào chén cô cái rồi nói: "Ăn cơm đi!" "À ừ,..." Cô đưa chén lên, sau đó ăn cơm, cô vừa ăn vừa liếc qua cậu. Không hiểu sao hôm nay lại có cảm giác rất lạ, cô len lén nhìn. Lát sau bị cậu bắt gặp ánh mắt đó mấy lần nhưng cậu không nói gì. Lúc sau ăn xong cậu mới đi về phòng, cô cảm giác đây không phải Cảnh Minh, cũng không phải Minh Tuân, tính cách và cử chỉ rất lạ, trái ngược với sự nhẹ nhàng dịu dàng của Cảnh Minh. Có phải mất trí nhớ rồi tính cách cũng dần thay đổi không?

Cô ngồi đần mặt ra đó, mắt nhìn xa xăm, sau đó trời đã tối, cô đứng dậy phát rồi vươn vai nói với nhũ hoa Nụ . "Tôi cứ tưởng phải khó khăn lắm cậu mới hòa nhập lại với chúng ta, ai ngờ lại dễ dàng như thế!" Nhũ hoa Nụ vừa dọn chén nghe xong thì chợt dừng tay. Bà ấy nhìn lên cô mà đôi mắt có phần khó hiểu, lúc nãy bà cứ nhìn cậu, rõ ràng đó là một con người khác, rõ ràng đó hoàn toàn không phải Cảnh Minh. Nhưng theo lời cô nói Cảnh Minh đã mất trí, vậy hà cớ sao bà lại cảm giác đó là một người khác hoàn toàn không chỉ đơn giản là mất trí. Nhưng bà lại không tiện nói ra, cả cách cầm đũa cách ăn cơm, thức ăn lựa ra cũng lạ. Bà ở cạnh Cảnh Minh bao nhiêu năm nay rồi cậu có cử chỉ gì hay hành động gì bà đều biết rất rõ. "Thiếu phu nhân ngủ sớm đi, ngày mai vẫn ở đây hay về nhà?"