Truyện ma: Bảy nàng dâu (Full 85 chap + ngoại truyện) (Nàng dâu thứ 7 nhà họ Hoàng) – Thiên Yết

Thiên Yết
Cập nhật:

Chương 75: Biến cố cuộc đời

"Kho báu đó không có chủ nhân. Vậy làm sao để có thể mở nó ra mà không một ai phải chết?" "Có chứ. Nhưng tung tích thì không biết" Bà Hậu nhíu mày cái rồi nhìn cô. Vẻ mặt của bà nhìn cô thể hiện bà rất lo lắng cho cô, cô nhìn lại bà. Cô hiểu bà đang suy nghĩ gì, cũng biết bà định nói gì. Sau đó cô mỉm cười cái rồi nắm lấy cánh tay bà. "Bà Hậu à. Bà biết tôi sẽ giúp họ có đúng không? Thật sự tôi muốn giúp nhà họ Hoàng. Tôi làm nó vì tôi là vợ của Gia Minh. Là dâu trưởng nhà họ Hoàng. Và tôi biết nếu bà bói điên đã cho tôi đôi mắt thì tôi biết sứ mệnh của tôi chính là thay bà ấy làm mấy việc này. Vì thế nên bà đừng cản tôi" "Tôi biết,tôi biết tính cô. Tôi mới lo cho cô" "Bà có thể giúp tôi không? Tôi muốn giúp họ, sau đó tôi sẽ dừng lại. Qua cửa đầu tiên tôi sẽ đi, nhất định không tham lam tò mò vào cửa số hai hay cuối cùng gì cả"

"Đôi khi cô muốn dừng nhưng lại có người không cho cô dừng. Lòng tham con người là không có đáy, không có điểm dừng. Cô có hiểu không?" "Nếu họ đã không cho tôi dừng vậy tôi không thể trốn tránh rồi, vậy tốt nhất cứ theo sự tham lam đó, sau đó phá nó, tiêu diệt nó. Chẳng phải tốt hơn sao?" "Tốt, những điều cô suy nghĩ có thể nó là điều đơn giản, nhưng cô có biết thứ đó không hề đơn giản chút nào không?" "Biết, nói sợ bà không tin. Tôi thật sự cảm thấy cuộc sống này rất vô nghĩa. Tôi không biết sống tiếp có ý nghĩa gì nữa" Bà Hậu tỏ vẻ buồn rầu, sau đó bà nói: "Hoài Thục, cô gặp phải chuyện gì sao? Nói tôi nghe có được không?" "Tôi không sao, chỉ là không được ở cạnh người mình yêu nữa cảm giác mất mác lắm. Tôi cô đơn" "Hoài Thục, vậy sao cô còn từ chối cậu? Rõ ràng hai người có cơ hội đến với nhau mà? Sao cô lại làm như vậy?"

Cô mỉm cười cái rồi nói: "Không phải đâu, chuyện không như bà nghĩ" Cô nắm lấy tay bà cái rồi nói: "Nếu sau này tôi có mệnh hệ gì bà chỉ cần giúp tôi đặt bài vị cạnh Gia Minh là tôi vui rồi. Tôi sẽ làm hết sức của mình. Hoàn thành sứ mệnh rồi tôi mới có thể sống cuộc sống của mình" Cô nhìn xa xăm cái rồi mỉm cười. Bà nhìn cô đôi mắt đầy sự lo lắng. Lời nói chẳng khác nào một lời trăn trối của người sắp chết cả. "Cô đừng nói mấy lời này, tôi nhất định không bỏ cô ở lại. Cô có hiểu không? Cô không cô đơn một mình" Cô gật đầu cái rồi xoa lòng bàn tay bà ấy! Sau đó nhìn quanh nhà. "Được rồi, tôi có việc bà quay về phòng đi nhé! Chúng ta nói chuyện sau, được không?" "Cô đừng suy nghĩ nhiều đấy, có chuyện gì cứ nói cho tôi nghe" Cô gật đầu cái rồi mỉm cười cho bà an tâm. Bà gật đầu rồi đi ra ngoài, sau đó cô ngồi xuống ghế, mắt nhìn qua cái giường. Lát sau cô đứng dậy bước lại gần, cầm một cái gì đó lên sau đó mỉm cười cái dịu dàng.