Lâm Mạc Huy hỏi.
Hoắc Thiên Sinh liếc mắt nhìn anh, nhíu mày: "Cái này còn phải thấy sao?" "Tôi đây, xuất thân y học thế gia, năm rất rõ những vấn đề “Y học chính là kết quả của quá trình tích lũy lâu dài, tuyệt này!" đối không có đường tắt" "Tôi học y từ nhỏ mới có được bản lĩnh y thuật như bây giờ? “Anh là ai chứ, chắng lẽ y thuật còn có thể giỏi hơn cả tôi" "Chỉ có người không có đầu óc như Trần Phước Nguyễn mới tin anh, nhưng đừng mong lừa gạt người nhà họ Hoắc, anh còn non quá!" Trần Phước Nguyên tức giận: "Cậu Sinh, y thuật chân chính là gì, chúng ta thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?" "Kiểu đánh giá này của cậu, có phải quá phiến diện rồi không?" Sắc mặt Hoắc Thiên Sinh lạnh đi: “Trần Phước Nguyên, ông đang dạy tôi cách làm việc?" "Ông thật sự cho rằng có ông Lộc làm chỗ dựa cho ông thì ông có thể không coi ai ra gì sao?" "Nói cho ông biết, tôi có thể cho ông Lộc mặt mũi. Nhưng, ông cũng không phải ông Lộc!” "Cút ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng tâm tình của tôi!" Trần Phước Nguyên tức giận nắm tay thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm loạn với Hoắc Thiên Sinh.
Trần Phước Nguyên ngẫm nghĩ một lát: “Vẫn có cách khác.” "Có điều, nếu muốn dùng cách này, thì sau này coi như hoàn toàn kết thù với nhà họ Hoắc!”