Hứa Đình Hùng còn tự mình lái xe đưa cả nhà họ qua đó. Vừa về đến nhà, Hứa Đình Hùng đã chửi mắng một trận om sòm. “Phương Như Nguyệt, tại sao người nhà của bà lại như vậy chứ? Họ bị bệnh thần kinh à?"
Phương Như Nguyệt lại càng bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ông cũng đừng tức giận mà làm ầm ĩ nữa. Ông cũng biết bổ mẹ của tôi trọng nam khinh nữ, mà Phương Kiến lại là em út trong nhà. Dù sao gia đình họ vẫn còn sống với bố mẹ, lại được bố mẹ cưng chiều hết mực..."
Hứa Đình Hùng nín thinh, ông ta nhớ lại những năm đầu mới khởi nghiệp đã được mẹ vợ đối xử tử tế như thế nào nên vẫn cảm kích trong lòng cho đến tận bây giờ. "Có điều... việc này phải làm sao bây giờ chứ? Chẳng lẽ thật sự cho con bà ta làm tổng quản lý công ty sao?" Hứa Đình Hùng kêu lên với vẻ bất lực. "Thanh Mây, con nghĩ như thế nào? Con đã đồng ý với họ sẽ trả lời trong vòng một ngày mà? Con sẽ trả lời họ như thể nào đây?"