Phương Như Nguyệt bên cạnh sốt ruột hỏi: "Kim Lam? Có chuyện gì vậy?" "À.là thế này, anh chị có người quen trong đội cảnh sát giao thông không? Hạ Kiều xảy ra tai nạn giao thông ừm, không quá nghiêm trọng. Anh chị có thể giúp tôi sắp xếp một chút không? Phương Như Nguyệt nghe xong hơi hốt hoảng: "Tai nạn giao thông? Như thế nào là không nghiêm trọng låm? Tai nạn ở đâu, cụ thể là như thế nào?" "Cũng không có gì, chỉ là đụng phải một chiếc xe. Hạ Kiều và bạn nó có uống chút rượu, nửa đêm không thuận đường đụng phải xe một người phụ nữ. Người phụ nữ đó nửa đêm không ngủ mà còn đưa con đi dạo làm quái gì không biết, xe cô ta lật rồi!" "Cái gì?" Hứa Đình Hùng quát lớn. “Cô hồ đồ rồi sao? Uống rượu còn lái xe đâm lật xe khác mà nói không nghiêm trọng! Đối với nhà có thì thế nào mới là tai nạn nghiêm trọng? Phải đâm chết vài trăm người à?"
Hoàng Kim Lam bỗng tức giận nói: “Anh quát cái gì chứ? Cũng không phải Hạ Kiều lái xe mà là bạn nó lái. Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, anh có giúp được hay không? Dù sao cũng là người nhà với nhau, nếu đã vậy thì tôi quá thất vọng."
Hứa Đình Hùng càng tức giận hơn mång: "Loại việc này xử lí thế nào? Đâu phải cứ đền bù là xong! Hay em đi xử lí?" Phương Như Nguyệt bỗng thấy hết sức phiền não, xem ra đối với sự việc lần này, ai đứng ra xử lí cũng có cái khó. Hơn nửa tiếng sau Phương Như Nguyệt đột nhiên nói: “Em nghĩ ra rồi, việc lần này cứ để Lâm Mạc Huy đi xử lí, có gì tự cậu ta chịu trách nhiệm là xong!”