14.
Trước mặt là một nữ tử ăn mặc như nha hoàn, nàng thấy ta, liền cung kính nói.
“Vương phi, tiểu thư chúng ta mời người cùng ngắm trăng.”
Cho tới bây giờ ta chưa từng quen nữ nhân nào ngoại trừ Tần Tư Tư.
À, và Hoàng đế.
Lại càng không có nữ nhân giao tình tốt đến mức chúng ta có thể cùng nhau ngắm trăng.
Ta hỏi: “Tiểu thư của ngươi là ai?”
“Bẩm Vương phi, tiểu thư của chúng ta là đích nhị tiểu thư của Thượng thư phủ, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Thương Tuyền.”
Lúc nha hoàn đáp lời, cảm giác tự hào từ trong ra ngoài như muốn chói m/ù mắt ta.
“Không biết.”
Ta xoay người định đi.
Ai ngờ nha hoàn quỳ phịch xuống: "Vương phi, nếu không mời được người, tiểu thư sẽ đ/á/nh ch*t ta!"
Ôi, chuyện gì xảy ra, vừa rồi còn hân hoan mà!
Làm thế này chẳng khác nào b/án rẻ danh dự của chủ tử?
Ta trợn trắng mắt: "Ngươi có ch*t hay không thì liên quan gì đến ta?
Nha hoàn kia không nghĩ tới ta tà/n nh/ẫn như vậy, sửng sốt một lát sau đó bắt đầu dập đầu quỳ lạy.
“Vương phi, xin người cho tiểu thư một chút mặt mũi ạ! Tiểu thư vẫn luôn muốn gặp người!”
Ai, quên đi, dù sao rảnh rỗi cũng nhàm chán.
“Dẫn đường đi.”
Nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng đứng lên đi về phía trước, cứ đi hai bước liền quay đầu lại nhìn xem ta có đi theo hay không.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có gì đó mờ ám.
Nhưng nếu người ta đã mời ta thế này thì ta liền đi xem xem rốt cuộc là yêu m/a q/uỷ quái gì.
Con đường dưới chân dần dần biến thành đường đ/á.
Ta dừng lại khi nhìn thấy một cái hồ.
Ta từ nhỏ sợ nước, Lỡ như tiểu thư kia đẩy ta xuống thì làm sao bây giờ.
Nha hoàn hô một tiếng, một nữ nhân mặt mày tinh xảo từ trong bóng tối đi ra.
Nàng ta nhìn thấy ta, nở nụ cười.
"Thương Tuyền đã từng gặp qua nhiếp chính vương phi, nhưng chưa từng gặp qua vương phi ở kinh thành, không biết người là nữ nhi của thế gia nào?"
Lời này khiến ta phải hỏi lại.
Ta là con gái từ thanh lâu đi ra, có tính không?
Trước đó, ta là con trai.
Vì thế ta tùy ý trả lời: “Ỷ Hồng Lâu.”
“Hóa ra là kỹ nữ a!” Thương Tuyền biến sắc, nói chuyện cũng cay nghiệt, “Ngươi cũng xứng làm nhiếp chính vương phi?”
“Nam nhân như Tiêu Thượng Hoài, chỉ có đích nữ thượng thư ta mới xứng đôi, ngươi là cái thá gì!”
Nàng vừa cười nhạo vừa lôi kéo ống tay áo của ta, muốn kéo ta về phía hồ.
Kéo nửa ngày, mới phát hiện ta không nhúc nhích.
Ta bực bội vung cánh tay.
Rệp từ đâu ra!
Vốn dĩ ta không dùng bao nhiêu khí lực, nhưng Thương Tuyền lại lui thật xa rồi ngã thẳng xuống hồ.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười đi/ên cuồ/ng: "Tỷ tỷ của ta là đương triều quý phi, ngươi lại dám mưu hại ta!"
Tủm!
“Người đâu! Gi*t người! Mau tới c/ứu tiểu thư nhà ta!”
Nha hoàn hét lên, cũng không đi vớt chủ tử của mình.
Ta cười nhạo một tiếng: “Phế vật, ch*t đáng đời!”
Thật sự là xui xẻo, đêm hôm khuya khoắt còn chọc ta.
Ta xoay người vốn định rời đi, ai ngờ trước mặt lại xuất hiện một luồng gió.
Ta không có phòng bị, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Ánh trăng tròn chiếu rọi xuống, ta giống như Hằng Nga tiên tử nhảy múa trên bầu trời, sau đó rơi vào giữa hồ.
Trương thiên sư thu hồi phất trần, khuôn mặt già nua hiện lên nụ cười hài lòng.
“Con đường giải quyết ở trong nước, Vương gia, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây.”