17.
Sau này ta mới biết được, đây là tín vật đính ước tổ truyền của người ta.
Ta xem hôn thư, trên đó đoan đoan chính chính viết hai chữ to.
Tạ Mai.
Ta không khỏi bật cười: "Ngươi không sợ đ/á/nh cược sai sao?"
“Không thể sai được,” Ánh mắt Tiêu Thượng Hoài nặng nề, “Ta chưa bao giờ đ/á/nh cược.”
Đôi mắt sâu thẳm như xoáy nước của hắn vẫn như lúc mới gặp.
Ta nghĩ, ta cũng sẽ không nhận sai người.
Hoàng đế lại thật sự chạy đi sinh con.
Vì Tiêu gia, có thể xem như hết lòng lo lắng, thà ch*t cũng không hối h/ận.
Không giống Tiêu Thượng Hoài, cả ngày quấn quýt lấy một nam nhân như ta.
Ta đã hỏi hắn, vì sao không trở thành hoàng đế.
Hắn nói rằng phúc vận nông cạn, không bảo vệ được dân chúng.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, lên làm hoàng đế không phải là có phúc khí sao?
Hắn cười nhẹ, hỏi ngược lại ta có hy vọng hắn làm hoàng đế hay không.
Đương nhiên không hy vọng.
Trái tim của hoàng đế nắm giữ đất nước, nhân dân và thiên thu vạn đại.
Duy chỉ có không thể chỉ chứa một người.
Vẫn là làm vương gia tốt hơn.
Lần thứ hai nhìn thấy Trương thiên sư là tại lễ đầy tháng của Đại hoàng tử.
Ta đoạt lấy của ông ta mấy cái túi phúc và một ít phù chú mới bằng lòng bỏ qua.
Lão đạo này quả thật có chút bản lĩnh, trên người chắc chắn đều là đồ tốt.
Coi như bồi thường chuyện ta rơi xuống nước.
Ông ta nói đúng, ta là một người có phúc.
Ít nhất sẽ hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.
Hoàn