Chương 8

重生当晚被退婚
Cập nhật:
8. Ta nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh. Tối qua trước khi đến lượt ta, ta đã ngất xỉu. Aaaaaaaa nh/ục nh/ã! Tiêu Thượng Hoài ch*t ti/ệt! “Tỉnh rồi? Uống chút nước đi.” Thủ phạm đưa ra một ly nước. Ta bực bội nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Chỉ có thể trách mình không đáp ứng được kỳ vọng, còn có thể thế nào nữa. Lần sau ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi! Ta ôm cái thắt lưng đ/au nhức của mình đứng dậy nhưng lại bị ấn trở về. “Nằm xuống, ta bôi th/uốc cho.” Tiêu Thượng Hoài cầm một hộp th/uốc tinh xảo, trong ánh mắt ân cần không giống giả bộ. Ta chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt. “Ngươi cút đi được không?” “Không được, đừng lộn xộn.” “Đại gia ngươi, Ưm...…” Ta vùi mặt vào gối êm ái, vừa x/ấu hổ vừa tức gi/ận. Nhưng ta cũng bất lực với những gì mình gặp phải. Phía sau đột nhiên có một cảm giác khác thường, ta vội vàng hét lên: "Này! Đừng chọc ngón tay vào bên trong!" Giọng nói vô tội của Tiêu Thượng Hoài vang lên: “Bên trong cũng phải bôi th/uốc.” “Hu hu hu... mất hết mặt mũi rồi..." Ta nhịn không được khóc lên. Tiêu Thượng Hoài còn đang làm bộ làm tịch an ủi: “Mất mặt chính là người ngoài, ngươi là người trong cuộc, ở chỗ ta không tính là mất mặt.” “Chỉ có ngươi là có lý, phiền muốn ch*t!” “Được được được, ta không nói nữa, lát nữa thu dọn một chút, lát nữa dẫn ngươi đi Thiên Hương các ăn cơm.” Ta bật dậy như một con cá chép, mới phát hiện ở đầu giường đặt mấy bộ quần áo. Chỉ cần nhìn một cái là biết đồ tốt. Ta tùy ý mặc một bộ và nó vô cùng vừa người. Ta không khỏi nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại có quần áo cỡ ta?” Tiêu Thượng Hoài ho nhẹ một tiếng: “Hôm đó treo ngươi lên có đo sơ qua một chút.” Ta: “...…” Ta mà hỏi hắn thêm cái gì nữa thì ta là chó. Trong phòng riêng của Thiên Hương các, một bàn gồm những món ăn đặc biệt dành cho hoàng gia được bày ra. Mắt ta mở to trầm trồ. Hôm qua ta đã không ăn gì cả một ngày, buổi tối còn mệt nhọc quá độ. Bây giờ cả một con bò ta cũng có thể ăn. Tiêu Thượng Hoài không ăn nhiều mà luôn ân cần gắp thức ăn cho ta. Ta yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của hắn. Nếu có người đối tốt thì cứ nhận là được. Chỉ cần không phải vì muốn lấy mạng ta. Ăn uống no nê xong, ta thất thần nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ. Trước kia, ta sẽ chọn cái gì làm bữa trưa? Đại khái là m/ua nửa con gà quay, sau đó tìm một quán mì. Nghe người bàn bên khoác lác, hoặc tố cáo mùi rư/ợu thịt của các gia đình giàu có. Cũng coi như có tư vị. Tiêu Thượng Hoài bảo tiểu nhị dọn đồ xuống rồi mang lên một ấm trà. Hắn nhẹ giọng hỏi ta: “Dẫn ngươi đi gặp một người bạn, được không?” Ta tùy ý xua tay: “Sao cũng được.” Ngươi muốn gặp ai thì gặp, hỏi ta làm gì. Người này hôm nay sao cứ hành động là lạ. Thật kỳ quặc. “Kỳ Lục, mời người vào.” Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa có hai người đi vào. Một người ăn mặc như đạo sĩ còn người kia là thị vệ nói ta nhìn quen mắt. Hóa ra thị vệ này tên là Kỳ Lục. Ta nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt. Lại nói Thiên Hương các không hổ là kinh thành đệ nhất các, nước trà mà cũng ngon như thế. “Lục nhi, vị này là Trương thiên sư.” Tiêu Thượng Hoài giới thiệu. “Phụt!” Thiếu chút nữa ta phun ngụm nước trà lên mặt hắn. Lục nhi gì? Ai là Lục nhi? Mắt liếc qua Kỳ Lục ta thấy hắn đứng ngây ngốc như khúc gỗ, ta đột nhiên nhớ tới cái gì. Ta hình như đã lừa dối hắn, nói cái gì "Ta là đệ đệ của Tiêu Thượng Hoài, Tiêu Hạ Lưu". Đây đúng là gạt người a! Trương thiên sư chỉ cười không nói và nhìn ta một lát. Sau đó vung phất trần, nói: “Tiểu hữu thật là có phúc a!” Thôi nào, đây là một tên l/ừa đ/ảo. Nếu ta có phúc, khắp thiên hạ sẽ không có ai số khổ. Tiêu Thượng Hoài và Trương thiên sư liếc nhau. Trương thiên sư bấm tay tính toán vài cái sau đó gật gật đầu. Ta nhìn không hiểu bọn họ, dứt khoát quan sát Kỳ Lục. Hắn có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng...… “Tiểu hữu và vị Kỳ công tử này cũng có chút qu/an h/ệ sâu xa.” Lời nói của Trương thiên sư kéo suy nghĩ của ta trở lại. Ta khó hiểu nhìn về phía hắn, chờ hắn nói tiếp. “Thường trang, huyện Minh.” Thường trang, huyện Minh...… Nơi ta bị g/ãy chân và c/ầu x/in. Ta lại nhìn về phía Kỳ Lục. Dáng người cao lớn này, khí chất ngốc nghếch này...… Thì ra là hắn! Kỳ Lục cũng đột nhiên phản ứng lại, kích động ôm nắm tay lại: “Ân công!” Tiêu Thượng Hoài khẽ nắm tay ta, ta quay đầu giải thích với hắn: “Không phải ngươi hỏi vết s/ẹo trên lưng ta từ đâu ra sao? Ta c/ứu hắn, sau đó bị đ/á/nh một trận.” “Có đ/au không?” “Không đ/au, có đ/au cũng không nhớ được.” Ta thờ ơ trả lời. Ánh mắt vô cùng áy náy của Kỳ Lục ngược lại khiến ta mất tự nhiên. Ta nói: “Ngươi không cần để ý đâu, bị đ/á/nh là chuyện thường, nếu ta không thả ngươi đi, bọn họ cũng sẽ tìm cách đ/á/nh ta.” Lời này vừa nói ra, Kỳ Lục càng áy náy hơn. Kỳ Lục, về trước đi. Tiêu Thượng Hoài lên tiếng, Kỳ Lục lúc này mới cất bước nặng nề rời đi. Ta thật sự không thích để cho người khác bày tỏ lòng biết ơn, nếu như muốn báo ân, thì hãy đem toàn bộ ân tình đổi thành bạc.