Chương 12

Đang cập nhật
Cập nhật:
Bảy năm sau khi Sở Vân Hành mất, cha chồng ta dâng tấu sớ xin phong tước vị cho con trai ta. Nó là thế tử nhỏ tuổi nhất. Tước vị của nó sẽ không bị thứ tử nào đe dọa, Hương Nguyệt không có con trai, nàng ta rất giỏi bếp núc. Nàng ta rất thích cùng ta chơi đùa với con nhỏ và nấu ăn cho chúng. “Hai đêm chàng đến phòng muội đều ủ rũ không vui, cũng không đụng đến muội, chàng hỏi muội, phụ nữ sinh con có phải là rất khó khăn không.” “Muội nói với chàng, rất là khó khăn, chàng nói sau này sẽ mời thái y giỏi cho phu nhân.” “Muội nói tỷ tỷ của phu nhân là hoàng quý phi, thái y giỏi nhất hiển nhiên sẽ có mà thôi.” “Chàng lại nói, vậy chàng sẽ ở bên cạnh tỷ, tỷ nhìn xem tâm trạng cô ấy đã đỡ hơn nhiều.” Cô ta dừng lại, nhìn ta, đang ngồi thêu mũ hình con hổ cho con trai ta: “Muội biết, tỷ vô cùng oán gh/ét chàng.” Kim đ/âm vào ngón tay chảy m/áu, nhưng ta lại không cảm thấy đ/au gì. Đúng thế. Ta đã từng oán gh/ét chàng. Nhưng chàng ch*t rồi. Là vì ta mà ch*t. Ta lại bắt đầu dần dần quên đi những điều tồi tệ về chàng ta, ngược lại ngày càng nhớ những điều tốt đẹp mà chàng dành cho ta. Lúc ta ăn canh nóng, chàng sẽ vô thức dùng tay đón lấy. Lúc ta ốm nghén khi mang th/ai, chàng sẽ bỏ công vụ ở nhà đ/ấm lưng cho ta, tay nghề không giỏi, nên chàng phải đi nhờ cậy thái y trong cung chỉ bảo. Người ngoài chế nhạo chàng, ái thiếp chi bằng chính thất? Chàng nổi gi/ận m/ắng người, m/ắng xong chàng lại m/ua thật nhiều đồ để bù đắp cho ta. Chàng là một người tốt, thương người già, giúp đỡ hạ nhân. Chỉ là do trước đây, chàng không yêu ta mà thôi. Nhưng ta bây giờ thì sao? Tại sao, ta không thể khóc được? Dù sao, ta cũng sẽ vì chàng mà chăm sóc con của chúng ta. Sau khi cháu ta kế vị ngôi vàng trở thành hoàng đế, con trai ta cũng đạt nhiều thành tựu trong quân doanh. Nó đ/á/nh thắng vô số trận, người người ca tụng là anh hùng xuất thiếu niên. Con gái ta lớn lên cũng giống như ta năm xưa. Ta đảm nhận vai trò mà mẹ ta từng đảm nhận “Con gái ngốc, gả vào hào môn thế gia, phu quân có thích con hay không, không quan trọng, quan trọng là vị thế chủ mẫu của con ở gia tộc đó.” Nó nằm trong ng/ực ta mà nũng nịu. Ta cẩn thận lựa chọn cho nó người chồng mà nó thương và người ta cũng thương nó. Vài năm sau, con trai ta cũng lấy vợ. Chẳng bao lâu, ta đã trở thành lão thái quân của Hầu phủ, ai cũng kính trọng ta. Ta ở nhà chơi với cháu, đ/á/nh bài tứ sắc với các chị em. Đã nhiều năm ta không nhớ tới Sở Vân Hành. Mỗi ngày ta đều trôi qua rất vui vẻ. Thế nhưng đêm đó ta đã mơ thấy Sở Vân Hành. Ta cùng chàng yên bình nói về hai đứa con của chúng ta hiểu chuyện đến dường nào. Chàng ngồi dưới chân ta nghiêm túc nghe ta nói cả đêm. Sau đó, trời sáng. Chàng phủi bụi trên mông, đứng dậy rời đi: “Ta tích lũy công đức 30 năm dưới đó, mới có thể gặp được nàng một lần, thấy nàng sống tốt như vậy, ta vô cùng vui sướng.” Giọng ta có chút lãnh đạm: “Òm, vậy chàng mau đi đầu th/ai đi.” Lông mày chàng chau lại, mặt đẹp tựa như ngọc: “A D/ao à, ta có thể đợi nàng cùng đi đầu th/ai, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng.” Ta thật chán gh/ét nói: “Ai thèm, thiếp cũng có thích chàng đâu, Sở Vân Hành.” Chàng cười mỉm: “Ta biết rồi A D/ao, vậy ta đi trước đây!” Hết.