Chương 278: Kẹp ở giữa

Trí Bạch
Nguồn: truyenfull.vision
Chu Bất Sĩ bước ra khỏi nhà rồi lên xe ngựa, vốn dĩ là cũng có 6-7 gia nhân đi theo gã nhưng chưa ra đến khỏi ngõ thì xe đột nhiên dừng lại, Chu Bất Sĩ mở tấm rèm ra, thò đầu ra ngoài và cho họ quay về hết, đến một người đi theo cũng không có. Nhớ đến lời dặn của đại ca Chu Nhất Thạch, Chu Bất Sĩ mỉm cười, rồi tự nói với bản thân, lúc này đây không được quá lộ liễu. Chiếc xe ngựa đi rất chậm trên đường phố giống như không có mục đích vậy, sau khi đi quá con hẻm, Chu Bất Sĩ bèn xuống xe bước vào một cửa hàng đồ ngọc mua một miếng ngọc bội có màu sắc rất đẹp, rồi y lại đi mua ba cân rượu cuối cùng là dừng trước cửa một quán trà, gã xuống xe bước vào trong. Chỉ có điều là không bao lâu sau, gã lại từ cửa sau của quán trà này bước ra và lên một chiếc xe khác đã đợi sẵn ở đó. Chiếc xe ngựa này chạy một vòng rồi đến thành đông Giang Đô, sau đó thì dừng lại ở cửa sau một tòa nhà lớn. Chu Bất Sĩ sau khi xuống xe thì thì ra hiệu cho phu xe rời khỏi. Chỉnh lại y phục, xách theo một gói đồ rất nặng bước vào trong. Một tên hầu đã đợi ẵn ở trong, vừa nhìn thấy Chu Bất Sĩ liền lập tức dẫn gã đến tiền viện. Chu Bất Sĩ tỏ vẻ rất khiêm tốn, lúc nói chuyện với tên người hầu này cũng rất khách khí. Nhưng đến khi tên người hầu ngỏ ý muốn giúp gã xách túi đồ thì gã lại từ chối, càng nắm chặt hơn, cứ như thứ trong đó là báu vật vô giá vậy. Sau khi bước đến thư phòng ở tiền viện thì tên người hầu này nói với gã một câu: đại nhân đang ở bên trong đợi ngài, mời gã tự mình bước vào rồi tên người hầu bước đi luôn. Chu Bất Sĩ chỉnh đốn lại trang phục một lần nữa, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm bước tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài tiếng. Người ra mở cửa là một thị nữ đầu tóc có vẻ hơi bù xù, sau khi nhìn thấy Chu Bất Sĩ thì vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng đi ngay. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Chu Bất Sĩ lại nhìn thấy được đôi má của thị nữ kia đỏ lên, hơn nữa có lẽ cô ta vẫn chưa nhận thức được rằng mép váy đằng sau vẫn còn bị kẹp ở thắt lưng, để lộ ra đôi chân trắng như tuyết. Sau khi bước vào, Chu Bất sĩ không dám ngẩng đầu lên mà cúi người sâu hành lễ. - Thảo dân Chu Bất Sĩ, bái kiến phủ quân đại nhân. Ngay sau đó, Chu Bất Sĩ nghe thấy mấy tiếng cười trong đó có một chút xấu hổ. - Hiếu Xương, lão phu đã đợi ngươi rất lâu rồi đó! Chu Bất Sĩ không ngẩng đầu, vẫn cúi người như vậy, sợ hãi nói: - Làm phiền đại nhân phải đợi lâu, thảo dân có tội. Một lão già mặc thường phục bằng vải gấm, hai bên mai tóc đã có tóc bạc bước đến trước mặt Chu Bất Sĩ, đưa tay ra kéo lấy cánh tay của gã: - Ta và lão gia chủ Chu gia vốn là tri kỉ, ngươi là vãn bối hành lễ như vậy là rất tốt. Được rồi, mau ngồi đi! Nói xong, ông ta xoay người ngồi vào chỗ cũ, Chu Bất Sĩ thì nhẹ ngồi xuống ghế tiện tay đặt chiếc túi kia lên chiếc bàn bên cạnh. Ông ta không hỏi gì cả, còn gã thì nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa biết nên bắt đầu như thế nào. Trong lúc bối rối, lão nhân kia nhíu mày một cái rồi vui vẻ cười hỏi: - Ngươi nhờ vả Tán Kỵ Thường Thị Tôn đại nhân tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hai ngày nữa là Hoàng đế sẽ đến Giang Đô, ta còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Lão nhân này chính là Quận thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng, sau khi nói xong, ông ta híp mắt lại nhìn Chu Bất Sĩ. Hiểu được ý tứ của ông ta, Chu Bất Sĩ lo lắng, lần đầu tiên được gặp gỡ một nhân vật tầm cỡ như vậy cho nên gã vẫn chưa thích ứng được, gã cắn rắng đứng dậy bước về phía trước mấy bước rồi quỳ thụp xuống: - Xin đại nhân giúp đỡ! - Hả? Ngu Sĩ Hồng cười cười, thản nhiên nói: - Ta giúp ngươi? Vậy ngươi nói đi, muốn ta giúp chuyện gì?