Chương 289: Thật là thoải mái

Trí Bạch
Nguồn: truyenfull.vision
- Huynh quen bọn họ sao? Âu Tư Thanh Thanh thật sự ăn không vô con cá nướng thứ hai, Lý Nhàn nhận lấy xong vừa ăn vừa đáp: - Không biết, nhưng ta nhìn tướng mạo, vừa thấy chỉ biết nam nhân kia là kẻ phụ bạc bại hoại, còn nữ tử kia vừa nhìn đã thấy là không tầm thường. - Đây là đạo lý gì? Âu Tư Thanh Thanh biết Lý Nhàn nói bậy bạ, nhưng mười chữ Lý Nhàn nói lúc trước khiến nội tâm nàng không khỏi căng thẳng. Thoạt nhìn là một đôi bích nhân rất xứng đôi, nếu nam tử kia thật sự là một kẻ phụ bạc, tỷ tỷ mặc váy màu trắng nhạt kia chẳng phải rất đáng thương sao? - Muội thấy bọn họ thật sự rất đẹp đôi, hơn nữa cái người tên Sài Thiệu kia có vẻ vô cùng tôn trọng tỷ tỷ kia. Thời điểm tỷ ấy ăn cái gì, trong tay y luôn cầm một cái khăn tay. Thời điểm tỷ ấy uống rượu, trong mắt y đều là quan tâm. Nhìn thế nào thì Sài Thiệu kia cũng không giống một kẻ phụ lòng, nhưng thật ra tỷ tỷ kia dường như có chút lãnh đạm. Chỉ có điều... cái người tên Sài Thiệu kia luôn nhìn muội chằm chằm, rất đáng ghét. - Muội rõ ràng không ngẩng đầu! Lý Nhàn kinh ngạc nói. Âu Tư Thanh Thanh thở dài: - Không phải huynh đã dạy muội sao, nhìn người không thể nhìn chằm chằm vào người ta, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, huynh có hiểu cái gì gọi là đoán ý qua lời nói và sắc mặt không? Lý Nhàn cứng lại, lập tức cười nói: - Sài Thiệu nhìn muội chằm chằm, là bởi vì muội xinh đẹp, so với vợ hắn còn xinh đẹp hơn, mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp. Âu Tư Thanh Thanh nháy mắt hỏi: - Huynh không để ý sao? Lý Nhàn chân thành nói: - Để ý, rất để ý. Ta muốn hung hăng đánh cho y một trận. - Nhưng muội thấy bộ dạng huynh vẫn ôn hòa nha, cũng không cảm thấy huynh đang tức giận. Hơn nữa người nọ đi rồi, huynh không thể đánh y một trận, cũng không nhìn ra huynh ảo não thế nào. Lý Nhàn nói: - Ta không ảo não, là vì những người khác rất ngu ngốc, thường thường sẽ tự mình động thủ. Sau khi lên ngựa nữ tử mặc quần áo màu trắng nhạt nói với Sài Thiệu: - Chúng ta đi thôi, sắc trời âm u, phải chạy tới Lưu Huyện tìm nơi ngủ trọ. Sài Thiệu gật đầu nói: - Ninh nhi, hình như nàng rất hứng thú với thiếu niên kia? Trong giọng nói này, không phải không có ghen tuông. Y nhìn thê tử, đợi câu trả lời. Từ khi lập gia đình tới nay, y đối với thê tử Lý Tuệ Ninh cũng được cho là yêu thương, Lý Tuệ Ninh đối với y cũng tốt lắm, duy chỉ có chút khiến y buồn bực chính là, từ sau khi lập gia đình y liền không thể lưu luyến hoa cỏ ở thanh lâu nữa, không còn cơ hội tiếp tục cá nước triền miên thân mật với những nữ tử khác. Lý Tuệ Ninh xuất thân danh môn, chính là hòn ngọc quý trên tay Đường quốc công Lý Uyên, thuở nhỏ thích vũ đao lộng thương, tuy rằng dáng người nhìn sinh đẹp uyển chuyển yếu đuối nhưng tính tình lại ngay thẳng như nam nhi, cái không thích nhất là nam tử bạc tình, cho nên Sài Thiệu có chút e ngại Lý Tuệ Ninh. Mà ngay cả thị nữ hồi môn của Lý Tuệ Ninh, cũng là một đám có võ nghệ cao. Trong khuê phòng nữ nhi nhà người ta đều đặt các loại đồ vật này nọ như hoa cỏ, nhưng trong phòng Lý Tuệ Như lại treo binh khí đao thương. Khi ra vào, bên người thị nữ của nàng đều mang binh khí, thoạt nhìn đâu có dáng vẻ của nữ tử. Chỉ có điều tuy rằng trên người Sài Thiệu được kế thừa tước vị quận công, nhưng gia cảnh so với Lý gia có chút suy yếu không bằng. Cho nên, đối với thê tử y có thể nhẫn liền nhẫn. Chỉ có điều đến chính y cũng không nghĩ tới, vài năm sau khi gặp phải nguy cơ, y không ngờ sẽ làm ra loại chuyện khiến người ta khinh thường, thế cho nên phải hối hận cả quãng đời còn lại. Lý Tuệ Ninh trừng mắt nhìn y nói: - Huynh lại nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy! Hai vợ chồng mang theo hộ vệ cưỡi ngựa chạy như bay, sau khi đi được ba năm lý Sài Thiệu bỗng nhiên vỗ trán nói: - Ai nha! Ta để quên lễ vật cho nhạc phụ đại nhân bên hồ Vi Sơn rồi. Lý Tuệ Ninh dừng ngựa lại hỏi: - Là cái gì? Sài Thiệu ảo não nói: - Chính là khối ngọc bội ta đặc biệt chuẩn bị, vừa mới phát hiện là không ở trên người, chắc là lúc ngồi ở bên hồ làm rơi mất rồi, Ninh nhi, nàng đi trước đi, ta quay lại lấy rồi sẽ đến Lưu Huyện hội hợp với nàng. - Hay là đừng đi, chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, chúng ta đi đến quận huyện phía trước chọn một miếng khác là được, quay lại tìm làm gì? Tới tới lui lui, chờ huynh đến Lưu Huyện chỉ sợ trời đã tối rồi. Sài Thiệu nghiêm nghị nói: - Như vậy sao được, đó là do nàng cùng ta tỉ mỉ chọn lựa cho nhạc phụ đại nhân, sao có thể tùy ý vứt bỏ? Ngọc bội tuy rằng không phải cái gì quá đáng giá, nhưng đó là một phen tâm ý của nàng và ta, không thể cứ như vậy đánh mất, nàng yên tâm, ta đi một lát rồi về, rất nhanh! Lý Tuệ Ninh chậm rãi lắc lắc đầu thở dài: - Nếu huynh thật sự muốn quay lại, vậy thì mau nhanh chóng quay lại đi, chỉ có điều đừng trì hoãn lâu quá, có hiểu ý của ta không? Sài Thiệu cười nói: - Hiểu rồi! Y liền thúc ngựa, mang theo hơn mười hộ vệ quay đầu ngựa chạy trở về. Lý Tuệ Ninh nhìn bóng lưng trượng phu đi xa khẽ nhíu mày, trong lòng không thoải mái giống như có một tảng đá chặn ngang. Thị nữ Thúy nhi bên người nàng hạ giọng nói: - Tiểu thư, quận công rõ ràng là quay lại tìm người thiếu niên kia gây phiền toái, tiểu thư rõ ràng nhìn ra, vì sao không ngăn cản người? Lý Tuệ Ninh thở dài nói: - Nếu ta cản y, trong lòng của y đương nhiên càng không thoải mái, nói gì thì nói... ta với y còn là vợ chồng. - Chỉ có đáng thương cho thiếu niên kia, quận công võ nghệ phi phàm, nhìn thiếu niên kia hình như là người đọc sách, làm sao có thể chịu nổi một trận đánh? Chỉ mong gặp được vận may giữ được mạng. Thúy nhi cau mày nói. Lý Tuệ Ninh nhớ tới lúc ăn cá nướng vừa rồi, sâu xa nói: - Không biết được... Có lẽ thiếu niên kia đã đi rồi cũng không biết chừng. Trên cá nướng có vết tên đâm, lúc nàng ăn đã phát hiện ra. Bực bội trong lòng Sài Thiệu nếu không được phát tiết ra ngoài sẽ khiến y nhịn đến hỏng mất, nhất là nhớ tới lúc trước khi mình đi cố ý không để ý tới thiếu niên kia, vốn là muốn làm cho đối phương mất mặt, nhưng sau ngẫm nghĩ lại thì ngược lại là mình đã bị hạ thấp. Tuổi thơ của y học tập lễ nghi, quyền mưu, binh pháp, tự nhận là cho dù so sánh với Lý Mật cưỡi trâu treo sừng kia cũng sẽ không thua, nhưng hôm nay lại bị một người thường dân làm cho mất mặt.