Chương 1731 Tôi nói là tôi ăn thôi!
Nghe Giang Nguyên giải thích xong, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới chậm rãi gật đầu. Mà đám người Hoàng Văn Hiên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ lo lắng là Giang Nguyên lại tiết lộ cho vị địch thủ ngàn năm, sơn trưởng đại nhân Cổ Môn về chuyện linh dược sản vật tại thế giới dưới lòng đất này rất phong phú. Nếu vị sơn trưởng Cổ Môn này biết được, chỉ sợ nhất định sẽ xảy ra chuyện! - Vậy ý của cậu là cứ tiếp tục như vậy à? Cậu vội mượn linh dược của tôi như thế... Chẳng lẽ có tác dụng gì đặc thù sao? Tôn Diệu Nguyệt nhíu mày nhìn Giang Nguyên, hỏi: Giang Nguyên nhún nhún vai, từ tốn nói: - Không có gì cả... Thật sự là để tôi ăn mà! - Anh ăn thật đấy? Rốt cục Từ Thanh Linh bên cạnh không nhịn được nữa, nói: - Nhiều linh dược như vậy, một mình anh ăn thật đấy à? - Đương nhiên! Giang Nguyên cười nói: - Không tin ... em xem nhé! Mọi người ngồi vây quanh trong phòng, nhìn Y Phù quen tay nấu thuốc trên lò, ánh mắt đều có vẻ quái dị. Đây đường đường là hầu tước Huyết tộc, trong hội nghị Huyết tộc toàn cầu lớn như vậy, cũng là tồn tại không khác gì thường ủy Viện ủy hội của Thiên Y viện cả. Cho dù là so với Cổ Môn, mặc dù không bằng được Lưu Phong hay Tôn Diệu Nguyệt thì ít nhất cũng đường đường ngang với cấp bậc trưởng lão. Một vị hầu tước Huyết tộc tuổi trẻ, tiền đồ khó đoán như vậy, không ngờ ở đây nấu cơm đun thuốc... Đặc biệt là Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lúc này ngồi bên, sắc mặt liền trở nên hơi quái dị. Chẳng qua mọi người dù cảm thấy quái dị, rất nhanh liền bị mùi thơm nhàn nhạt mê người bên trong cái chén hấp dẫn. - Thơm thật đấy... Lý Tiểu Vũ ngây thơ nhất, hít thật sâu một hơi xong, không nén nổi nuốt nước bọt một cái. Trong mắt Tôn Diệu Nguyệt bên cạnh cũng lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Thú Thần Bát một hồi, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, nói: - Tại sao lại thế này? - Tôi đã chú ý thuốc phối chế trong bát... Làm sao lại có thể có mùi thơm nồng như thế được? Giang Nguyên cười cười, sau đó chỉ vào Thú Thần Bát nói: - Thứ đồ vật này có tác dụng...có thể khiến tất cả thuốc hay thực vật có linh khí nhất định biến thành thơm ngon mê người! Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Tôn Diệu Nguyệt và hai người Từ Thanh Linh bên cạnh đều thở ra một hơi. Từ Thanh Linh lại chỉ vào cái chén sành kia, chần chừ nói: - Chẳng lẽ đây chính là Thú Thần Bát của anh à? - Đúng... Chính là cái Thú Thần Bát kia! Giang Nguyên cười khẽ, đáp: - Gần đây anh mới phát hiện ra một hiệu quả đặc thù này của nó. Nó không chỉ khiến thuốc trở nên ngon miệng mê người, hơn nữa còn phát huy được đầy đủ dược hiệu, hạ thấp độc tính và tác dụng phụ. Cho nên anh mới dám ăn như vậy! Tôn Diệu Nguyệt hít sâu một hơi, lại nhìn chén thuốc kia, rốt cục nói thêm lần nữa: - Nhưng chén thuốc này... Hiệu lực cũng không hề ít. Ít nhất có thể chia ra cho tám đến mười người uống... - Tôi nói là tôi ăn thôi! Đưa tay nhận chén thuốc Y Phù đưa tới, đợi tới hơi nguội một chút, Giang Nguyên liền đưa lên mép uống ừng ực từng ngụm lớn trong ánh mắt kinh hãi của mấy người. Từ Thanh Linh ngồi cạnh nhìn động tác của Giang Nguyên, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tràn đầy sự lo lắng.