Tuyệt Thế Dược Thần

Phong Nhất Sắc
Cập nhật:

Chương 3822 Đoàn người hoàn toàn bùng nổ rồi!

 

Trường Nhạc Thiên Đế vừa dứt lời, dường như không khí đều bị ngưng đọng lại.

 

Dược Tổ không đơn thuần là chỉ là tên của một cường giả, hắn ta đã trở thành người trên đỉnh cao của Đan Đạo.

 

 

Hắn ta là cực hạn của Đan Đạo!

 

 

Hắn ta là Đạo Tổ của Đan Đạo!

 

 

Hắn ta không phải là Đạo Tổ nhưng trong suy nghĩ tất cả Luyện Dược Sư, hắn ta chính là Đạo Tổ!

 

 

Một sự tồn tại vô địch!

 

 

Ngay cả đám cường giả Thánh Tổ Đại Tế Tư cũng không thể khiêu khích uy nghiêm của hắn ta.

 

 

Nhưng mà hôm nay, ba thầy trò Diệp Viễn áp đảo Vân Tâm Giới, hung hăng cho Vân Tâm Giới một bạt tai.

 

 

Rốt cuộc Dược Tổ cũng không thể ngồi yên!

 

 

Hắn ta sống cách biệt, cực ít lộ diện trên đời.

 

 

Trong vô số năm nay, cũng chỉ có Thánh Tổ Đại Tế Tư năm đó lên núi cầu đạo, hắn ta mới ra tay một lần.

 

 

Hôm nay, rốt cuộc hắn ra tay lần nữa vì Diệp Viễn.

 

 

Một người là nhân tài mới xuất hiện, tài hoa kinh người, có một không hai thời nay.

 

 

Một người là thuỷ tổ Đan Đạo, tung hoành vạn năm, vô địch thiên hạ.

 

 

Hai người này giao thủ chắc chắn sẽ làm dậy cơn sóng động trời.

 

 

Thế Diệp Viễn có đồng ý với lời mời của Dược Tổ không?

 

 

Tất cả mọi người đều mỏi mắt mong chờ!

 

 

Chỉ thấy Diệp Viễn cười nói: "Rốt cuộc cũng chịu ra tay rồi sao? Ha ha, cứ chờ Diệp mỗ cho một vố đau thì mới ra tay à, cần gì chứ?"

 

 

Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, tên này không coi Dược Tổ ra gì ư?

 

 

Ai ai ở đây cũng đều nghĩ gặp được Dược Tổ là điều vẻ vang.

 

 

Có thể có được chỉ điểm của Dược Tổ, thậm chí bọn họ còn muốn quỳ lạy.

 

 

Nhưng Diệp Viễn lại không hề kính nể.

 

 

Người tu luyện Đan Đạo mà lại không tôn kính người được xem là thuỷ tổ như Dược Tổ!

 

 

Trường Nhạc Thiên Đế cười nói: "Á Thánh có gì bất mãn có thể nói với sư tôn, Trường Nhạc chỉ phụng mệnh làm việc."

 

 

Diệp Viễn nhìn về phía hắn ta, cười nói: "Trường Nhạc huynh, Diệp mỗ thật sự rất chờ mong một ngày có thể cùng giao thủ với Trường Nhạc huynh."

 

 

Trường Nhạc cười nói: "Trường Nhạc thật sự thấy rất vinh hạnh khi được Á Thánh coi trọng. Năm đó bổn đế chỉ may mắn ngộ đạo, qua nhiều năm như vậy tiến bộ vô cùng chậm, đã bị sư đệ vượt qua từ lâu. Á Thánh chiến thắng sư đệ, bổn đế tự nhiên không phải là đối thủ của ngươi."

 

 

Diệp Viễn nở nụ cười nói: "Dẫn đường."

 

 

Hắn cũng sẽ không ngây thơ cho rằng Trường Nhạc thật sự không bằng Diêu Thư.

 

 

Hắn từng nghe nói đến thời của Trường Nhạc Thiên Đế và Dược Tổ, không biết họ đã sống bao lâu rồi.

 

 

Có thể trở thành đại đệ tử của Dược Tổ, còn lĩnh ngộ được nguồn gốc Đan Đạo, sao có thể là loại người bình thường được?

 

 

Mỗi khi nhìn thấy Trường Nhạc Thiên Đế này đều đem lại cho Diệp Viễn một loại cảm giác sâu không lường được.

 

 

Diệp Viễn không dám kết luận lung tung về thực lực của hắn ta, nhưng hắn có cảm giác mặc dù Trường Nhạc Thiên Đế này không bằng Thánh Tổ Đại Tế Tư nhưng đoán chừng cũng không thua xa mấy.

 

 

Ít nhất là hắn ta mạnh hơn Diêu Thư Thiên Đế.

 

 

Thế nhưng cái tên này cứ cố ý giả vờ trông vô cùng thật thà chất phác, cho mọi người một loại cảm giác không đề phòng, cảm giác tồn tại của hắn ta cực thấp.

 

 

Tên này giả vờ ngây ngốc, Diệp Viễn cũng chẳng muốn so đo với hắn ta.

 

 

Dù sao Dược Tổ mới là cực hạn của Đan Đạo.

 

 

Biết được ngọn núi cao nhất của Đan Đạo mới là mục đích là quan trọng nhất trong chuyến này của Diệp Viễn.

 

 

Trường Nhạc Thiên Đế quay người nói với tất cả mọi người: "Đại hội Đan Đạo Vạn Vực đến đây là kết thúc, sư tôn và Á Thánh đánh cờ, các vị có thể đến núi Vân Tâm trước để dự lễ! Nếu như không có hứng thú có thể về."

 

 

Hắn ta nói xong dẫn theo một đám lão tổ rời đi.

 

 

Trường Nhạc Thiên Đế nói thì nói như thế, nhưng việc trọng đại như thế này, mấy ngàn vạn năm cũng khó gặp, sao bọn họ có thể bỏ qua được?

 

 

Vì vậy tất cả mọi người đến núi Vân Tâm như ong vỡ tổ.

 

 

Đoàn người hoàn toàn bùng nổ rồi!

 

 

"Các ngươi nói xem, Dược Tổ và Á Thánh, ai thắng ai thua?"

 

 

"Sao lại hỏi điều ai cũng biết! Á Thánh đúng là lợi hại, nhưng mà hắn thắng được Diêu Thư Thiên Đế một cách cực kỳ miễn cưỡng, còn muốn thắng được Dược Tổ?"

 

 

"Ha, đã nhiều năm như vậy rồi, đã không còn biết được sự đáng sợ của Dược Tổ! Hắn ta là một đỉnh núi cao không cách nào leo lên được! Hắn ta lên thẳng Đan Đạo, Hắn ta chính là núi Thông Thiên!"

 

 

"Ha ha, hy vọng sau khi trải qua trận chiến này Á Thánh có thể trưởng thành hơn!"

 

 

...

 

 

Đây là một ván đánh cờ không mấy được trông mong, cái đáng xem duy nhất chính là Diệp Viễn thua thảm cỡ nào.

 

 

Năm đó sau khi Thánh Tổ Đại Tế Tư thua Dược Tổ, một khoảng thời gian rất dài vẫn chưa gượng dậy nổi.