Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 3821 Tiết mục chính đến rồi! !
Vậy ba người bọn họ cùng chiến thắng đối thủ, thì gọi là khái niệm gì?
Đó là vượt qua mọi mặt!
Sau từng đó năm, ba thầy trò cùng tăng tiến, còn Vân Tâm Giới là cái gì chứ?
Ba thầy trò này đã lật đổ toàn bộ bố cục của Luyện Dược Giới.
Thật là đáng sợ?
Trâu Thụy kinh hồn bạt vía, hắn ta không thể nào tiếp nhận kết cục này.
Trước đây hắn ta tâm niệm phải báo thù cho sư tôn, làm cho Vân Dịch nhục nhã.
Nhưng ai ngờ hắn ta lại thua!
Thực lực của Trâu Thụy vượt trội hơn những người cùng thế hệ, chưa bao giờ tìm được đối thủ cùng hàng.
Nhưng hôm nay, hắn ta lại bị người cùng thế hệ đánh bại.
Tất cả kiêu ngạo của hắn ta đều bị đánh tan trong khoảnh khắc bắt đầu này!
"Đó là của chắt trai của ta! Các ngươi thấy không, nó là Vân Dịch, chắt trai của ta! Chắt trai của ta đoạt được quán quân của đại hội Đan Đạo Vạn Vực lần này! Ha ha ha..."
Đan Ngọc Thiên Tôn đứng trong đám người hưng phấn khoa tay múa chân, gào to lên.
Tuy rằng Đan Ngọc Thiên Tôn tự phụ nhưng lão ta không ngờ sẽ có một ngày con cháu nhà mình đứng trên võ đài của cả Thông Thiên Giới, trở thành người đứng đầu Đan Đạo!
Không phải lão ta không muốn, mà là với cấp độ của lão ta vốn không dám nghĩ đến bước đó.
Nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của lão ta!
Đối với Đan Ngọc Thiên Tôn, Vân Dịch là kỳ vọng lớn nhất, kế thừa vị trí của lão ta, xưng bá Nam Giới.
Nhưng thành tựu hiện tại của Vân Dịch đã vượt xa định nghĩa của Đan Ngọc Thiên Tôn, đạt tới một cấp độ mà lão ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Chiến thắng Trâu Thụy, Vân Dịch giờ đã chẳng khác gì người đứng đầu thế hệ trẻ!
Bây giờ Đan Ngọc Thiên Tôn đâu còn nhớ sự phản bội của Vân Dịch? Đâu còn nhớ ân oán tình cừu với Diệp Viễn?
Trong đầu lão ta giờ chỉ còn lại hai chữ kiêu ngạo.
Trác Vân Thiên Đế, Vạn Bảo Thiên Đế và Phiêu Vũ Thiên Tôn đứng cạnh lão ta đều trợn mắt há mồm.
Hiển nhiên là bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi kết quả này.
Những người khác quái đản nhìn Đan Ngọc Thiên Tôn, như là đang nhìn một kẻ ngốc.
"Ta đã từng thấy người ta nhận thân thích rồi, nhưng chưa từng thấy kiểu nhận thân thích thế này."
"Người ta được quán quân là thành chắt trai của ngươi, trước đây ngươi không để ý bây giờ hối hận rồi hả? Giờ mới chạy tới nhận thân thích, thế bây giờ ta bảo ngươi là chắt trai ta thì sao?"
"Ngươi thôi đi! Cái đồ nghèo kiết hủ lậu lụi bại như ngươi thì sao có thể dạy dạy ra được chắt trai ưu tú như thế?"
...
Hoàn toàn không có ai tin Đan Ngọc Thiên Tôn.
Cường giả trên núi Vũ Sơn đều có chỗ ngồi cố định, nếu như Vân Dịch đúng là chắt trai của Đan Ngọc Thiên Tôn, đáng ra lão ta phải ngồi ở chỗ vô cùng tôn kính, mà không phải đứng ở cái xó xỉnh phiền phức khó chịu này giống như bọn họ.
Lời bịa đặt như thế chỉ có thể khiến lão ta trông vô cùng buồn cười và ngu ngốc.
Mặt Đan Ngọc Thiên Tôn tối sầm, phút chốc lão ta thấy xấu hổ.
Đúng vậy, nếu như trước đây lão ta lựa chọn ủng hộ Vân Dịch, thì bây giờ tình cảnh đã khác hoàn toàn rồi.
Mọi người nhìn thấy lão ta như thế, càng chắc chắn là lão ta đang khoác lác.
Rốt cuộc đại hội Đan Đạo Vạn Vực cũng hạ màn trong khung cảnh vô cùng chấn động, một thế lực nhỏ gọi là Đạo tràng Thiên Ưng của Nam Giới đã vang danh thiên hạ.
Trường Nhạc Thiên Đế tự tay ban hai bản chép tay của Dược Tổ cho Vân Dịch và Ninh Tư Ngữ, hơn nữa còn cười tít mắt tán dương hai người một phen.
Bây giờ Vân Dịch càng lúc càng giống Diệp Viễn, tự nhiên là không quan tâm hơn thua.
Trong mắt Ninh Tư Ngữ chỉ có một mình sư tôn Diệp Viễn, nàng chẳng buồn để ý lời khen của tên Trường Nhạc Thiên Đế này.
Ngay khi mọi người cho rằng đại hội Đan Đạo Vạn Vực lần này kết thúc ở cảnh Vân Tâm Giới thảm bại, thì Trường Nhạc Thiên Đế đi đến trước mặt Diệp Viễn.
"Á Thánh, sư tôn mời ngươi lên núi Vân Tâm đánh cờ."