Chương 10
“Được, tốt lắm, con rể!”, Vương Phương cũng thay đổi luôn xưng hô với Lý Thiên Vũ.
Một đám người ồn ào lên chiếc xe của Mercedes của Lý Thiên Vũ, vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi cục dân chính, Diệp Viễn đi dọc theo con phố đến chân núi Thanh Long ở ngoại ô.
Diệp Viễn tới nơi này là vì trong không khí ở đây có một lượng nhỏ linh khí Thiên Địa.
Sau ba năm mất trí nhớ và bị thương, công lực của anh đã bị mai một.
Bây giờ, anh đã khôi phục được trí nhớ, thì cũng phải hồi phục lại thực lực của mình.
Bất kể là khi nào, thực lực vẫn luôn là vũ khí sắc bén nhất.
Huống hồ, trên người anh còn mang mối thù đẫm máu phải trả cho những người anh em của điện Thiên Thánh.
“Phái Bát Kì, đoàn hiệp sĩ, nhớ đấy. Sẽ có một ngày đích thân tôi sẽ tới tìm các người!”
Một lát sau, Diệp Viễn tìm thấy một góc hẻo lánh. Anh ngồi xuống, khoanh chân, bắt đầu tu luyện thuật Tu Tiên trong truyền thừa Quỷ Môn.
Ngày hôm sau.
Khi mặt trời vừa lên, sau một đêm tu luyện, Diệp Viễn từ từ mở mắt.
Anh đã thành công bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng 1 của công pháp Tu Tiên trong truyền thừa Quỷ Môn.
Nhưng Diệp Viễn vẫn không hài lòng với tốc độ hiện tại, không phải do công pháp của Quỷ Môn quá khó mà là do linh khí Thiên Địa quá ít đối với nhu cầu cấp bách phải khôi phục lại thực lực tới trình độ trước khi mất trí nhớ.
“Xem ra cần tìm thêm chút thuốc để đẩy nhanh tốc độ tu luyện!”
Anh đang nghĩ cách tìm thuốc thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.