Uy lực chiến thần

Tứ Đạn
Cập nhật:

Chương 426 “Không biết tốt xấu!”

Vốn dĩ cả chặng đường đều vô cùng nhạt nhẽo, bây giờ cũng coi như có chút thú vị, bọn họ không thể bỏ qua được.

 

Lâm Hữu Triết đang tăng tốc lao về phía trước, anh chưa hề ngắt cuộc điện thoại với Tôn Hộc nên có thể cập nhật tình hình bên phía biệt thự mọi lúc. Thực lực của Tôn Hộc thật ra mới tới ngưỡng võ giả, thêm một chút lĩnh hội nữa mới có thể trở thành một võ giả ngoại kình. Khi đối diện với đám côn đồ hay vệ sĩ thông thường thì hoàn toàn có thể lấy ít địch nhiều. Vậy nên Lâm Hữu Triết mới yên tâm giao sự an nguy của Lâm Tâm Nhi cho anh ta. Thế nhưng đám người đeo mặt nạ bao vây tấn công biệt thự lần này rõ ràng không phải vệ sĩ thông thường. Bọn chúng là hộ vệ của một số gia tộc lớn, phải tốn một khoản tiền lớn mới huấn luyện được. Vài tên trong số đó cũng ngang ngửa với Tôn Hộc, chạm đến ngưỡng võ giả, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá. Phụt phụt…! Trong điện thoại vang lên âm thanh da thịt bị rạch rách, Tôn Hộc lại bị thương rồi. “Tôn Hộc, cố gắng, tôi sắp tới rồi!” Lâm Hữu Triết tăng tốc độ xe lên tối đa, lao nhanh trên những con đường núi ngoằn ngoèo hiểm trở. Thế nhưng lúc này, phía sau xe lại đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe cải trang màu đen. Tốc độ của bọn chúng cũng không chậm, lại lợi dụng ưu thế tính năng xe, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Lâm Hữu Triết. “Không biết tốt xấu!” Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt trở nên sắc lạnh. “Dừng xe, mau dừng xe!” Xe cải trang đuổi theo, muốn ép xe Lâm Hữu Triết dừng lại từ hai bên. Sắc mặt Lâm Hữu Triết u ám, dứt khoát đạp thắng dừng xe lại. “Thằng ranh, không phải giỏi chạy lắm à, sao lại không chạy nữa rồi?” Mấy tên vệ sĩ cao to vạm vỡ bước từ trên xe cải trang xuống. Bọn chúng nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ chế nhạo, giống như đang nhìn một con thú săn. Lâm Hữu Triết không lên tiếng, đi thẳng về phía đội tưởng vệ sĩ đang đứng đầu. “Ha ha, thằng ranh này tức giận rồi, hắn muốn đánh người đấy, các anh em ơi tôi sợ quá nè, tôi… bốp!” Hắn vẫn còn chưa nói hết câu. Lâm Hữu Triết đã bước nhanh tới trước mặt hắn, tung một cú đấm thụi thẳng vào bụng, tiếp đó lại thẳng tay đấm luôn vào mặt. Gã đội trưởng bay ra xa. Động tác dứt khoát linh hoạt, ngay cả một giây cũng chẳng cần dùng đến. Thế nhưng đội trưởng vệ sĩ đó đã ngã lăn trên đất bất tỉnh nhân sự. “Các anh em, xông lên!” Những vệ sĩ khác thấy vậy thì vẻ châm chọc trên mặt cũng lập tức đờ ra. Thế nhưng ngay lập tức, một tên trong số đó gào lớn. Những tên khác phản ứng trở lại, đồng loạt rút côn ra lao về phía Lâm Hữu Triết. Bốp bốp bốp! Trong nháy mắt, bảy, tám tên vệ sĩ đã bị đánh gục hết, không thể đứng lên được nữa. Vừa khéo lúc này, đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu kia cũng lái những chiếc xe đua xa hoa đuổi tới nơi. “Anh Văn, anh xem, hình như tên đó đã xử lý xong xuôi hết đám vệ sĩ đuổi theo hắn rồi!” Một cô gái ngồi trên ghế lái phụ kinh ngạc hô lên. Sắc mặt người đàn ông được gọi là anh Văn bỗng trở nên u ám, lạnh lùng nói: “Xem ra tên này cũng có chút bản lĩnh, nhưng bản lĩnh có cao tới đâu thì cũng chẳng thể cứng bằng xe được!” Nói dứt lời, hắn đạp mạnh chân ga. Xe đua lao về phía Lâm Hữu Triết giống như một con thú lên cơn điên. Lâm Hữu Triết liếc mắt nhìn, tóm lấy một tên vệ sĩ đã ngất xỉu rồi tiện tay ném ra. Rầm! Một tiếng vang rất lớn truyền tới. Tên vệ sĩ giống như một viên đạn đập mạnh lên đầu xe đua.