Thẩm Thiến Thiến cũng nói: “Lâm Hữu Triết, anh phải nghĩ cho kỹ, đây không phải nơi để anh mua danh trục lợi”.
“Anh có thể chữa thì chữa, không chữa được thì đừng chữa, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì thì không ai có thể bảo vệ được anh đâu!”
“Mấy người hơi ồn ào đấy”.
Lâm Hữu Triết chẳng buồn ngẩng đầu lên, bình thản nói.
“Được, khá khen cho một tên không biết tốt xấu!”
Thẩm Thiến Thiến đanh mặt, lạnh lùng nói: “Nếu như anh đã muốn chết thì đừng trách tôi vô tình!”
“Ông Ngô, chúng ta đi thôi!”
Cô ta giơ tay lên dẫn bác sĩ Ngô kia thẳng thừng rời đi.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ không quan tâm tới sự sống chết của Lâm Hữu Triết thêm nữa.
Lúc này họ rời đi là để tỏ rõ lập trường.
Một khi Lâm Hữu Triết xảy ra sai sót gì trong quá trình chữa trị thì sẽ không liên quan gì tới nhà họ Thẩm.
“Cậu thanh niên, cậu vẫn muốn chữa trị sao?”
Ông cụ Mộc nở nụ cười hiền hoà nhìn Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết không nói gì, thế nhưng lại gật đầu.
“Được, vậy thì làm đi”.
Ông cụ Mộc thản nhiên nói.
“Cho tôi một túi kim bạc, một chậu nước ấm, một con dao, một cái khăn sạch”.
Anh dặn dò cho bác Lâm phía sau lưng.
Bác Lâm không dám chậm trễ, lập tức đi chuẩn bị.
Chẳng bao lâu sau, những thứ cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ.
Lâm Hữu Triết bảo bác Lâm và Mộc Thu đỡ ông cụ Mộc từ xe lăn lên trên giường, sau đó cởi bỏ quần áo trên người cụ ấy.
Nhìn những vết đốm dày đặc trên người ông cụ Mộc, Lâm Hữu Triết không khỏi nhíu mày.
Dưới mỗi vết đốm đều ẩn chứa độc tố.
Những độc tố này có thể xâm nhập vào trong máu và bắp thịt của ông cụ Mộc bất cứ lúc nào.
Người bình thường căn bản không có cách nào chịu đựng được nổi cơn đau dày vò khổ sở như vậy.
Thế nhưng ông cụ Mộc không chỉ mặt không đổi sắc mà còn có thể mỉm cười điềm nhiên.
Sự chịu đựng như vậy thật sự khiến cho người ta kính phục.
“Ông cụ Mộc, tiếp theo tôi sẽ dùng một phương pháp châm pháp tương đối bá đạo, giải độc cho ông trong một lần, sau đó lại dùng châm pháp mềm mại hơn để từ từ loại bỏ độc tố còn sót lại”.
“Phương pháp châm cứu bá đạo sẽ hơi đau, hy vọng ông có thể chịu đựng được”.
Sau khi Lâm Hữu Triết chẩn đoán ra triệu chứng bệnh, trong lòng đã có phương thức chữa trị đại khái.
Ông cụ Mộc cười ha ha nói: “Làm đi, năm đó dao thép của quân địch cũng không thể khiến tôi quy phục, tôi không tin mấy cây kim bạc nhỏ bé này có thể làm gì được tôi!”
Lâm Hữu Triết khẽ cười, kim bạc châm xuống một huyệt vị trên chân ông cụ.
“Ôi…”
Ông cụ Mộc thấp giọng rên lên một tiếng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Mộc Thu và bác Lâm hết sức kinh ngạc.
Từ lúc ông nội cô ấy phát bệnh tới nay, nửa người dưới đã mất đi cảm giác.
Bất luận những bác sĩ kia có thử thế nào thì từ đầu tới cuối cũng không có một chút phản ứng.
Thế nhưng không ngờ Lâm Hữu Triết chỉ mới châm một kim xuống, ông nội cô ấy đã cảm thấy đau đớn!
Thật khó tin.
Ngay sau đó, Lâm Hữu Triết liên tục châm xuống mấy huyết vị ở hai chân và phần eo của ông cụ Mộc.
Cảm giác đau đớn của ông cụ ngày càng mạnh mẽ, một lát sau trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Thế nhưng cụ ấy vẫn cố gắng cầm cự, không hề kêu lên thành tiếng.
Lúc này, Lâm Hữu Triết cầm lấy con dao bên cạnh.
Sau khi dùng cồn khử độc, anh rạch một dao lên vị trí mắt cá chân của ông cụ Mộc.
“Xoẹt…!”
Một tia máu độc đen ngòm phun ra, vách tường trong phòng lập tức bị ăn mòn, có thể thấy độc tính mạnh thế nào.
Ông cụ Mộc trợn mắt ngất lịm.
“Ông nội!”
Mộc Thu lo lắng tiến lên trước mới phát hiện ra ông nội cô ấy chỉ vì quá mệt nên mới ngất đi.
“Anh Lâm, tình hình thế nào rồi?”
Cô ấy lo lắng hỏi.
“Độc tố trong nửa người dưới của ông cụ đã được loại bỏ sáu mươi phần trăm, vẫn còn bốn mươi phần trăm cần sử dụng phương pháp khác để loại bỏ dần”.
Nghe vậy, Mộc Thu nhìn những vết đốm trên chân ông nội mình, quả nhiên đã mờ đi rất nhiều.
Thật sự có hiệu quả.
Khoảnh khắc này, Mộc Thu kích động tới mức vành mắt đỏ au.
Hạ Lâm Thương không lừa cô ấy, Lâm Hữu Triết thật sự là một thần y!