Một giây sau, cả người ông ta lao ra như gót chân được lắp thêm lò xo.
Lúc tới trước mặt Hổ Gầy, đột nhiên ông ta tung ra một cú đấm.
Uy lực của cú đấm này còn khủng bố hơn cả bốn tên cao to lực lưỡng ban nãy gộp lại, mọi người còn không dám cả thở mạnh.
Có điều Hổ Gầy lại chẳng căng thẳng chút nào.
Chỉ thấy anh ta giơ cao chân lên, tung ra một cú đá nhanh như điện giật.
Đá xoắn.
Bộ sách võ thuật cơ bản trong Bát Cực Quyền.
Thế nhưng với thực lực cường đại của Hổ Gầy, cú đá này có sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Ông Đỗ không kịp phản ứng, bị đá trúng ngay đầu gối.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên.
Ông Đỗ rú lên một tiếng, ôm lấy đầu gối rồi ngã khuỵu xuống.
“Cái gì?”
Mọi người kinh ngạc.
Ông Đỗ là vệ sĩ được nhà họ Phó sắp xếp đi theo bên cạnh Phó Thiên Tuấn.
Mặc dù không phải võ giả nhưng cũng chỉ cách võ giả một bước mà thôi.
Có thể nói là ở bên dưới võ giả, ông ta là bất khả chiến bại.
Thế nhưng người lợi hại như vậy mà ngay cả một cú đá của đối phương cũng không chống đỡ nổi.
Lẽ nào người đàn ông gầy yếu này là một võ giả?
Mọi người hết sức kinh hoảng, vô thức lùi ra sau hai bước.
Duy chỉ có Phó Thiên Tuấn là không căng thẳng chút nào.
“Cho dù là võ giả thì cũng có làm sao?”
Phó Thiên Tuấn bật cười lạnh lùng: “Trong nhà họ Phó bọn tao, võ giả nhiều vô kể, nhìn mày còn trẻ như vậy, chắc là vừa trở thành võ giả chưa bao lâu nhỉ?”
“Vậy thì ở trong nhà họ Phó chẳng qua cũng là sự tồn tại dưới đáy cùng, có gì mà đắc ý”.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì lập tức nịnh hót: “Vẫn là cậu chủ Phó hiểu biết sâu rộng, là chúng tôi ngạc nhiên thái quá rồi”.
Sau đó, ông ta bước lên trước một bước, nói bằng ánh mắt đắc ý: “Không ngại nói cho mấy người biết, dù cậu là võ giả thì cũng có làm sao, ông nội nuôi của cậu chủ Phó đang sống trong trang viên Thanh Hoà dưới chân núi”.
“Ông ấy là một nhân vật lớn thực thụ, nếu như để ông ấy biết được hai người bắt nạt cháu trai nuôi của ông ấy, dù mấy người là võ giả thì cũng phải bỏ mạng mà thôi!”
“Không tin thì giờ tôi sẽ thông báo cho ông nội nuôi của cậu chủ Phó biết!”
Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên rút điện thoại ra bấm một dãy số điện thoại.
Sau khi cúi đầu khom lưng nói mấy câu, vẻ mặt của người đàn ông trung niên càng thêm đắc ý.
Ông ta chỉ vào Lâm Hữu Triết và Hổ Gầy, lạnh lùng nói: “Hai người chết chắc rồi, ông nội nuôi của cậu chủ Phó đã cử người tới đây rồi”.
“Giờ tôi cho hai người một cơ hội cuối cùng để quỳ xuống đất cầu xin, tôi sẽ xem xét cho hai người được chết toàn thây, nếu như vẫn ngu đần cố chấp thì chỉ còn cách chấp nhận bị quăng vào trong rừng sâu núi thẳm làm mồi cho sói thôi!”
Nói dứt lời, đám nam nữ bên cạnh người đàn ông trung niên đồng loạt mắng chửi.
“Hai tên phế vật mấy người còn không mau quỳ xuống!”
“Mau quỳ xuống khấu đầu đội ơn đi!”
“Kiếp sau sống khôn hơn một chút, đừng đắc tội với nhân vật lớn nữa!”
Mọi người nhao nhao phán xét, đã định luôn chuyện sống chết của Lâm Hữu Triết và Hổ Gầy.
Lúc này, một chiếc Maserati màu đỏ lao tới từ trên đường núi.
Cửa xe mở ra, một bóng người xinh đẹp bước xuống.
Phó Thiên Tuấn vừa nhìn thấy người tới thì lập tức nở một nụ cười nho nhã.
“Em Thu, đã lâu không gặp, em ngày càng xinh đẹp hơn rồi”.
Hắn tiến lên trước đưa tay ra với cô gái.
Thế nhưng không ngờ cô gái lại thẳng thừng đi sượt qua vai hắn.
Hơn nữa còn chạy về phía Lâm Hữu Triết với tốc độ có phần kích động.
Phó Thiên Tuấn ngẩn ra.
Người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Cậu chủ Phó đừng lo lắng, hẳn là cô Mộc đang nóng lòng muốn giúp cậu dạy dỗ hai tên không biết điều kia!”
Nghe vậy, Phó Thiên Tuấn mới nở nụ cười.