Chương 14

黑月
Cập nhật:
Bác sĩ pháp y nói ông ta đã t/ự s*t, thời điểm t/ử vo/ng dự đoán muộn nhất là trước tết thanh minh. Tôi không khỏi nổi hết cả da gà, chẳng phải tôi vừa mới nói chuyện với ông ấy vào tết thanh minh hay sao? Cảnh sát thẩm vấn tôi về việc làm sao tôi lại biết địa chỉ đó, tôi bèn một năm một mười kể cho họ nghe chuyện cha tôi gọi điện dặn dò tôi đi tìm đồ rồi gửi chuyển phát như thế nào. Sau khi cảnh sát x/á/c minh thông tin mà tôi cung cấp, sắc mặt của bọn họ trở nên khó coi vô cùng. Bởi vì không hề phát hiện thấy nhật ký cuộc gọi, cũng chẳng có thông tin chuyển phát, càng kỳ quái hơn là chẳng có dấu tích nào cho thấy có người từng trú ngụ tại khách sạn Thụy Hòa. Bọn họ vẫn luôn cho rằng hoặc là tôi đã nói dối, hoặc là th/ần ki/nh của tôi có vấn đề! Tôi rõ ràng còn nhớ từng chi tiết, làm sao có thể như vậy được! Bọn họ bèn đưa tôi đến bệ/nh viện t/âm th/ần trong thành phố để kiểm tra, lúc nhận được két quả báo cáo, ngay cả tôi cũng không thể tin được. Báo cáo cho thấy tôi có dấu hiệu của bệ/nh t/âm th/ần phân liệt. Thế nên, tất cả những chuyện này đều do tôi tưởng tượng mà ra sao? Thế nhưng vì cớ gì mà th* th/ể của cha tôi lại tìm được ở làng chài hẻo lánh ấy? Là ông ấy báo mộng chắc? Dưới sự khuyên nhủ của bà xã, tôi bèn yên tâm ở lại bệ/nh viện để phối hợp điều trị. Thỉnh thoảng cô ấy lại đến gặp tôi một lần, phải mất tới ba năm trị liệu tôi mới hồi phục bình thường, được cho phép xuất viện. Ngày xuất viện hôm ấy, vợ tôi mang theo con trai cùng hai cô con gái sinh đôi đến đón tôi về nhà. Mọi thứ trong nhà vẫn như cũ nhưng tính cách vợ tôi so với trước đây chẳng khác nào hai người xa lạ, vừa dịu dàng lại tinh tế, đem nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ vô cùng, bầu không khí thật ấm áp và thoải mái. Điều khiến tôi hạnh phúc nhất là hai bé con đều rất xinh đẹp dễ thương, khiến người ta yêu thích vô cùng. Nhìn hai cô con gái của mình, tôi chợt có một cảm giác quen thuộc khó tả. Câu nói của chú Minh chợt hiện lên trong đầu tôi: “Hãy đối xử tốt với con gái của mình.” Tôi lắc lắc đầu, đó chẳng phải là ảo giác của tôi hay sao? Khoảng vài ngày sau, vợ tôi nói muốn cả nhà ra ngoài dạo chơi. Hai đứa bé giống như búp bê bi ba bi bô vây quanh tôi, chẳng biết từ nơi nào lấy ra hai chiếc váy đỏ trông giống hệt nhau ướm lên người: “Ba ơi, ba ơi, cái váy đỏ này có đẹp không?” Đầu óc tôi lập tức liền n/ổ tung, khuôn mặt của người phụ nữ đã quấn lấy cha tôi đến tận khi ch*t lập tức hiện lên thật rõ ràng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của hai đứa trẻ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra chúng trông giống ai rồi. Đúng lúc này, một đôi cánh tay thon dài lạnh lẽo đột nhiên từ phía sau quấn lấy cổ tôi: “Anh yêu à, anh thấy chiếc váy đỏ này có đẹp không?”