Suy nghĩ một lúc, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều. Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, giờ này sao không ai gọi tôi đi làm.
Vừa mở điện thoại ra, tôi thấy đội trưởng đội bảo vệ tag tôi trong nhóm:
[Chức vụ của Chu Hành được điều chỉnh: từ cận vệ xuống thành vệ sĩ thường, nhiệm vụ là đảm bảo an toàn cho nhà cũ.]
Tôi sững người.
Vậy thôi à?
Tôi khiến Kỳ Dã t/ứ c đ/iê n lên, vậy mà cậu ấy chỉ giáng tôi một chức? Kiểu xử lý nhẹ nhàng thế này thật không giống phong cách của cậu ấy.
Sau khi rửa mặt xong, tôi bắt đầu tuần tra quanh biệt thự, cảm thấy vẫn không hiểu nổi.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải mình m/ắng cậu ấy đến mức l/ú l/ẫn rồi hay không, vì sao lại được giao một công việc nhàn nhã thế này.
Dù lương không cao bằng trước, nhưng ít ra công việc an toàn, lại không phải chịu đò/n hay bị ph/ạ t vì Kỳ Dã nữa.
Thật sự là thoải mái đến không tưởng.
Tôi ở nhà cũ với tâm trạng vui vẻ, sắc mặt của Kỳ Dã ngày càng khó coi.
Mỗi lần cậu ấy đi ngang qua tôi, cái lạnh tỏa ra từ người cậu ấy khiến tôi suýt cảm lạnh thật sự.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua. Tôi lại bắt đầu thấy không ổn.
Tối đó, vừa tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, chưa đầy bao lâu thì cửa phòng bị ai đó đ/á tung ra.
Tôi bật đèn lên ngay lập tức, thì thấy Kỳ Dã trong bộ dạng s/a y khướt bước vào, sắc mặt cậu ấy vô cùng kh ó coi.
Cậu ấy nhìn tôi đang nằm thoải mái trên giường, nghi/ến răng nói:
“Mới rời khỏi tôi có vài ngày, cuộc sống thoải mái quá nhỉ? Cậu rốt cuộc còn nhớ mình là vệ sĩ của ai không? Tôi không tìm cậu thì cậu cũng chẳng thèm đến tìm tôi sao? Chu Hành, mấy ngày nay tôi nhớ cậu đến m/ất ngủ, suýt phát đ/iê n rồi. Còn cậu, làm thế nào mà ngủ ngon được?”
Tôi không biết phải trả lời cậu ấy thế nào. Dù gì mấy ngày nay tôi đúng là ngủ ngon thật, còn ngon hơn trước đây vì không bị thư/ơng.
Nhưng giải thích với một con q/uỷ s/a y cũng chẳng có ích gì.
“Cậu chủ, cậu uống s/a y rồi. Tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.”
Vừa định ngồi dậy để đưa Kỳ Dã trở về phòng của mình, nhưng lại không biết chọc gi/ậ n vị đại gia này ở chỗ nào.
Cậu ấy bước nhanh đến, đe` tôi xuống giường, vẻ mặt hu/ng d ữ, cười lạnh một tiếng:
“Sao hả? Không muốn nhìn thấy tôi đến thế à? Chu Hành, muốn tôi buông tay, cậu nằm mơ đi. Tôi nói cho cậu biết, đời này cậu phải ở bên tôi, tôi sẽ không bao giờ thả cậu ra.”
Nói xong, cậu ấy đ/á giày ra, cởi áo khoác né/m xuống đất, rồi ôm tôi lăn vào trong chăn.
Hành động của cậu ấy khiến tôi kinh ngạc, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Đợi đến khi tôi hoàn h/ồn, Kỳ Dã đã vòng tay ôm e/o tôi, vùi đầu vào n gự/c tôi, tùy ý ngửi mùi hương trên người tôi.
Tôi lập tức đưa tay đẩ/y cậu ấy ra:
“Cậu muốn ngủ thì về phòng mình mà ngủ.”
Ngay giây sau, tay tôi bị cậu ấy giữ lại. Kỳ Dã đột nhiên mở mắt, con ngươi tối tăm u á m, thấp thoáng như có d ụ/c v ọ/ng dâng trào. Cậu ấy nhích người lại gần, cười như không cười nhìn tôi:
“Động nữa thì tối nay cậu cũng không cần ngủ nữa. Tôi không để cậu thoát lần thứ hai đâu, Chu Hành.”
Tôi không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh Kỳ Dã. Cậu ấy khẽ cười, đưa tay xoa mặt tôi như thể khen thưởng: “Ngoan lắm.”
Nói xong, cậu ấy ôm ch/ặt tôi vào lòng, rồi ngủ say.
Tôi cũng biết, Kỳ Dã không thể nào buông tha cho tôi. Những ngày vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, tôi lại trở thành vệ sĩ riêng của hắn.
Cậu ấy làm việc xong, như thường lệ lại đến quán b a r uống r/ư/ợ u gâ/y chu/yện.
Mấy ngày không bị đò/n, nghĩ đến cảm giác đó, tôi bất giác rụt người lại, cả hàm răng cũng thấy đ/a u.
Hành động này bị Kỳ Dã bắt gặp. Cậu ấy vẫy tay gọi tôi đến gần. Tôi bước tới, cậu ấy kéo cà vạt của tôi, ghé sát tai tôi nói:
“Có muốn không bị đ/á n/h nữa không?”
Tôi biết cậu ấy lại sắp nói mấy lời kiểu như trở thành người của tôi hoặc chơi trò gì đó với cậu ấy.
Tôi chẳng buồn trả lời, ngược lại cậu ấy cũng không tức giậ/n, hiếm khi giữ được bình tĩnh nói với tôi:
“Chu Hành, cậu biết vì sao tôi chưa bao giờ nghe lời cậu khuyên không? Biết rõ cậu sẽ bị đ/á/n h, nhưng tôi vẫn làm vậy.”
“Vì tôi không có tư cách.” Tôi trả lời cậu ấy.
Tôi chỉ là một vệ sĩ nhỏ nhoi, sao có thể quản chuyện của cậu chủ được. Cùng lắm chỉ nói theo nguyên tắc vài câu, càng về sau thấy khuyên cũng vô ích, tôi dứt khoát không khuyên nữa, khuyên hay không thì tôi vẫn bị đ/á/n h mà.
Kỳ Dã buông cà vạt của tôi ra, ngả người tựa vào lưng ghế sofa rồi nói:
“Vì cậu nói không đúng. Mở miệng ra là ‘ông chủ không cho phép’, ‘ông chủ sẽ tức gi/ậ n’.”
Cậu ấy ngước mắt, ánh mắt đẹp đẽ của cậu ấy phảng phất men s/a y. Đôi môi bóng ướt vì r/ư/ợ u, vô cùng xinh đẹp, g/ợi c/ảm khác thường.
Tự dưng tôi thấy hơi khát nước.
Giọng Kỳ Dã vẫn còn vang lên bên tai tôi:
“Nếu cậu đổi cách nói, chẳng hạn như ‘Cậu chủ, tôi lo cậu sẽ bị th/ương’, hoặc ‘Cậu, uống r/ư/ợ u h/ại sức khỏe, tôi không muốn cậu uống’."
"Như vậy thì tôi nhất định sẽ nghe lời cậu.”
Biểu cảm của Kỳ Dã rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn tôi chằm chằm, như thể mong chờ được nghe những lời đó từ miệng tôi.
Những câu này cũng chẳng khó nói, ít nhất còn hơn bị đ/á/n h một trận. Tôi mở miệng, học theo con vẹt b/ắt chước lặp lại lời cậu ấy:
“Cậu chủ, uống r/ư ợ u hạ/i sức khỏe, tôi không muốn cậu uống r/ư/ợ u.”
Cậu ấy cười, đôi mắt cong cong, như là rất hài lòng. Cậu ấy khẽ vuốt mặt tôi:
“Được, vậy thì nghe lời cậu.”
Nói xong, cậu ấy rời khỏi quán b a r, tôi ngây ra, đi thật rồi? Lần đầu tiên Kỳ Dã ngoan ngoãn như vậy, tôi còn có chút không quen. Có lẽ cậu ấy s/a y rồi. Nghĩ đến việc ngày mai cậu ấy còn hẹn với đám thiếu gia ở Bắc Kinh đi nhảy dù, tôi tiếp tục thử vận may:
“Vậy ngày mai thiếu gia đừng đi nhảy dù nữa nhé? Tôi lo cậu sẽ bị thư/ơng.”
Tay Kỳ Dã đang mở cửa xe chợt khựng lại. Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.
Xong rồi, được voi đòi tiên rồi.
Có lẽ Kỳ Dã chỉ cảm thấy chơi khá vui, cố tình tr/êu đ/ùa tôi thôi. Chu Hành, mày lại tưởng thật à.
Tôi vừa định nói rằng mình nói lung tung, thì thấy cậu ấy bật cười lớn.
“Chu Hành, tôi thích, tôi thích cậu quản tôi như thế.” Cậu ấy cúi mặt sát vào tôi, đôi môi cách tôi chưa đến một phân, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Chu Hành, sau này cứ quản tôi như vậy, biết không?”
Có lẽ do đêm hôm đó bầu trời rất đẹp, hoặc có lẽ Kỳ Dã hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu ấy dường như cũng không đ/á/ng g/hét đến thế.