Sau khi bình tĩnh lại, ta cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mỹ nhân áo đỏ này là nam, và
...
Sự thật rằng ta đã xuyên không.
Thế giới này ta khá quen thuộc, dù sao cũng là tiểu thuyết tu tiên mà ta thức đêm đọc, tên là "Minh Nguyệt Tri Ngã".
Người trước mặt này, chắc hẳn là đại phản diện trong tiểu thuyết.
Thiếu chủ m/a đạo ẩn náu trong tiên môn, Hoa Túy.
Còn ta, hiện là đại sư huynh của đệ nhất tiên môn, Ngọc Môn Quan.
Là nhân vật được miêu tả như ánh trăng sáng và gió mát bay vào lòng, phong quang vô hạn, chính là đệ nhất đại sư huynh của Ngọc Môn Quan - Ứng Sương Hàn.
Kiêm chức người phục vụ tối thượng, tặng linh dược, linh khí, linh phù và thậm chí là hiến tiên tủy để c/ứu người cho nhân vật thụ chính của tiểu thuyết.
Ông trời ạ, ta biết ông không có ý tốt gì mà hóa ra là gọi ta đến để ch*t.
Ta gọi ông là gia gia, nhưng ông không coi ta là tôn tử! Ta h/ận!
"Còn điều gì muốn hỏi nữa không, đại sư huynh?"
Hoa Túy chống cằm nhìn ta cười đầy ý vị.
Đôi mắt hồ ly nhếch lên tràn ngập phong tình, quyến rũ ch*t người.
Người tuy đẹp, nhưng ta lại không còn tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp này nữa. Cúi đầu nhìn xươ/ng bả vai mình đ/au nhói.
Ta nhăn nhó hỏi yếu ớt.
"Không nói đến chuyện khác, vết thương của ta là thế nào?"
Mắt Hoa Túy tối lại, đưa tay vuốt qua vết thương trên vai ta, biểu cảm vừa như cười vừa như không, vô cùng nguy hiểm.
"Tất cả đều nhờ sư huynh không màng nguy hiểm bản thân, để bảo vệ mọi người đi cùng, một mình ch/ém gi*t á/c giao ngàn năm nha~ sư huynh thật không hổ là thiên chi kiêu tử, mẫu mực của tiên đạo~"
Không hiểu gì sao.
Hắn rõ ràng đang khen ta, nhưng ta lại cảm thấy một luồng lạnh lẽo kỳ lạ.
"Ồ, ta ch/ém gi*t đại yêu ngàn năm... Vậy chiến lợi phẩm của ta, khụ khụ, con giao đó đâu rồi?"
Trong giới tu tiên, loại yêu thú này thường toàn thân là bảo vật.
Chưa kể đến loại yêu quái tu luyện ngàn năm này.
Phát tài rồi!
Hoa Túy duỗi người, tự nhiên dựa đầu vào vai ta.
Hơi thở phả qua tai ta khiến ta cảm thấy ngứa ngáy.
"Những sư huynh đệ tốt của huynh, tất nhiên là theo thói quen thường ngày của huynh mà đem con giao long hiến cho tông môn rồi."
Ta ngoáy ngoáy tai.
"Hình như ta chưa tỉnh ngủ, đệ nói gì? Hiến cho ai?"
"Tông môn." Hoa Túy cười nhẹ.
"Họ hiến cái gì?"
"Con giao long huynh gi*t."
Ta nhắm mắt muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Nguyên chủ ngươi đúng là đồ ngốc mà!!!!