11.
Cửa điện một lần nữa bị người đẩy ra, ánh mặt trời hốt hoảng đ/âm vào trong phòng chiếu rọi sự yếu ớt của Hạ Đại Bảo.
Ánh mắt của Hạ Đại Bảo còn đỏ, âm thanh cũng khàn khàn.
Hắn ngước mắt, nhìn người tới:
“Thôi Nhượng Trần, tốt nhất là ngươi có việc.”