La Mãn từ khay đựng dụng cụ nhấc lên một con d/ao mổ, bước đến trước mặt tôi, chậm rãi dùng mũi d/ao rạ/ch một đường trên áo tôi.
"Cháu nên cảm ơn vì gặp được tôi. Tôi chỉ đang chơi trò trốn tìm với cháu thôi."
"Mấy lão già ngoài kia còn bi/ến th/ái hơn nhiều. Rơi vào tay họ, cháu sẽ không có kết cục tốt đâu."
"À này, cô bạn Hoàng Lâm của cháu nuôi dưỡng cũng sắp xong rồi. Cháu có lời nào nhắn gửi không?"
Mũi d/ao lạnh lẽo áp sát da thịt.
Toàn thân tôi run bần bật, hàm răng va vào nhau lập cập.
Tôi không muốn ch*t, tôi còn quá trẻ.
Chưa bao giờ tôi nghĩ chuyến du lịch sinh thái núi rừng với bạn học lại mất mạng.
La Mãn đã 56 tuổi nhưng trông trẻ trung như thiếu nữ. Bà ta đã ăn thịt bao nhiêu người rồi?
Tổ chức này năm nào cũng dụ dỗ hàng loạt thanh niên đến đây. Trên tay chúng nhuốm đầy m/áu tanh.
Thật sự không ai quản được sao?
Không ai có thể c/ứu tôi sao?
La Mãn như đọc được suy nghĩ tôi, kh/inh khỉnh lắc đầu:
"Chờ cảnh sát đến c/ứu? Đừng mơ nữa. Loại s/úc si/nh tầm thường như cháu, mất tích thì đã sao? Ai quan tâm chứ?"
"Cháu biết mỗi năm toàn cầu có bao nhiêu người mất tích không?"
"Cháu nghe qua dark web chưa? Nếu pháp luật thật sự hiệu quả, làm gì có thứ đó tồn tại?"
"Mặt trời không thể chiếu sáng từng góc khuất. Thế giới luôn có những vùng tối."
La Mãn giơ cao con d/ao mổ:
"Chỉ có thể trách cháu đầu th/ai nhầm chỗ. Không làm được kẻ câu cá, thì đành làm miếng thịt trên thớt thôi!"
Lưỡi d/ao lóe ánh bạc.
Tôi tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.
Bỗng La Mãn dừng tay, đặt bàn tay lên ng/ực tôi.