Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Thuộc hạ của ông ta và tên côn đồ đã nhận tiền liếc nhìn nhau. Một tên đánh liều xông lên, nhưng một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt mọi người, sau đó tất cả đều đã nằm rạp dưới đất. Thậm chí Phá Phong đạo của Dư Bắc còn chưa ra khỏi vỏ đã dễ dàng giải quyết được vấn đề. Địa chủ ngẩn tò te nhìn hai người trước mặt, không chỉ địa chủ mà những người đang hóng chuyện xung quanh cũng im bặt. Mọi người bỗng chốc không biết nên vỗ tay cổ vũ hai người khiêu chiến này hay tiếp tục chờ địa chủ xử lý mấy tên liều mạng. Sở Kiều Tịnh mỉm cười, nhìn địa chủ, giọng nói lành lạnh: "Ta xen vào chuyện bao đồng của ngươi đấy, rồi sao?" Rồi sao? Chỉ hai chữ nhưng lại là lời ngông cuồng nhất trong cả sòng bạc tối nay. Địa chủ đập mạnh lên bàn, chửi rống lên: "Giỏi! Giỏi lắm! Chơi gian mà không bị đánh, thế đạo này thay đổi nhanh quá! Thưa các vị khán quan, nếu có người trên bàn đánh bạc của các vị chơi gian ngay trước mặt các vị, ta thử hỏi các vị, các vị sẽ làm thế nào?" Phải nói rằng địa chủ này rất biết cách xúi giục, dẫn dắt bầu không khí, lập tức có người cao giọng hô: "Chặt tay tên này đi!" "Đúng! Chặt tay!" "Kẻ dám chơi gian trước mặt tiểu gia thì phải đánh chết!" Sở Kiều Tịnh nghiêng đầu, chợt nở nụ cười với địa chủ. Dù qua lớp mặt nạ không nhìn rõ, nhưng địa chủ bỗng thấy lạnh sống lưng. "Ông già này cứ nói là người ta chơi gian, nhưng chứng cứ đâu? Biết đâu là ông ta tự chơi gian, bị người ta phát hiện, sốt ruột muốn diệt khẩu cũng không chừng đấy?" Mọi người đều giật mình, nghe có vẻ cũng có lý nhỉ? Nam tử áo trắng vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bỗng quay sang nhìn Sở Kiều Tịnh, vẻ mặt đều ẩn hết đằng sau chiếc mặt nạ. Sắc mặt địa chủ tái mét, ông ta giận dữ nói: "Ăn nói bậy bạ! Làm gì có chuyện đó!" "Vậy hay là ngươi cược với ta một ván đi." Đôi mắt Sở Kiều Tịnh trong veo, giọng điệu bình thản, giống như đã nắm chắc chiến thắng trong tay. Địa chỉ bị chiến thuật lúc trái lúc phải của nàng làm cho không theo kịp, thuộc hạ của ông ta lén tiến lại gần nói: "Lão gia, chúng ta không cần phải sợ hắn. Đến lúc đó chúng ta thắng thì xử cả hắn luôn!" Sở Kiều Tịnh cũng không vội, chầm chậm đi đến trước bàn đặt cược mới. Cuối cùng địa chủ cũng bình tĩnh lại: "Được thôi! Nếu ta thua, ta sẽ giữ lại cánh tay này cho các ngươi, ba người các ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi đây. Nhưng nếu ngươi thua, ba người các ngươi mỗi người bị chặt một tay!" "Ngươi muốn cược gì? Bài hoa, xúc xắc, bài cửu, mạt chược?" Sở Kiều Tịnh thoải mái ngồi lên ghế, ung dung chờ cá cắn câu. Tên địa chủ bị dáng vẻ không biết trời cao đất dày của nàng chọc giận, lại đập bàn nói: "Chơi bài hoa!" Nói rồi, ông ta cũng ngồi xuống đối diện Sở Kiều Tịnh. Tình huống này có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, những người hóng chuyện ở tầng hai cũng không dựa vào lan can nữa mà dứt khoát đi thẳng xuống dưới này. Vòng trong vòng ngoài vây kín Sở Kiều Tịnh và địa chủ không một khe hở. Lúc đầu các quân bài của Sở Kiều Tịnh không tốt lắm, bên phía địa chủ thì lại thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng sau vài lượt, Sở Kiều Tịnh như đã tìm ra mánh khóe gì đó, các quân bài tốt gần như đều về tay nàng. Mặt địa chủ chuyển dần từ đỏ sang tái. Mọi người nhìn tình hình bàn cờ cũng hồi hộp theo, rất nhiều người đã lâu không chuyển nhịp thở mới phát hiện mình đã nín thở. Nam tử áo trắng nhìn địa chủ, rồi lại nhìn Sở Kiều Tịnh, lông mày dần nhíu lại. Cuối cùng cũng đến lượt cuối, trán địa chủ đã lấm tấm mồ hôi. Ông ta hằn học nhìn Sở Kiều Tịnh, lời nói như rít ra từ kẽ răng, nhấn mạnh: "Tiểu huynh đệ, ngươi đã đồng ý rồi đấy, nếu ngươi thua, đừng quên để lại ba cánh tay cho Khóe miệng địa chủ nở nụ cười nham hiểm, ống tay áo rộng rãi của ông ta vừa di chuyển, đang định đánh bài thì chợt bị ai đó bắt lấy tay phải!