Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào
Sở Kiều Tịnh thoáng nín thở, phản ứng đầu tiên là Dư Đông trông chừng kiểu gì thế, sao lại để Dạ Chí Thần đi đến đây rồi? Nàng không biết rằng thật ra Dư Đông canh gác viện rất kỹ, nhưng tất cả mọi người đều không ngờ Dạ Chí Thần bình thường xử lý công vụ xong sẽ đi thẳng từ thư phòng về phòng ngủ của mình đêm nay lại như ma xui quỷ khiến, đi tới viện của Sở Kiều Tịnh. Sau đó, vì sứ mệnh lệnh của chủ nhân lớn hơn trời, Dư Đông đứng ngoài cửa viện suýt thì rút đao ra đánh nhau với Dạ Chí Thần. Đương nhiên Dạ Chí Thần không thể đánh nhau với một hộ vệ được. Lúc này, Dạ Tinh Húc phái người đến báo tin, nói Thần Vương phi giả nam xuất hiện ở ca vũ phường. Dạ Chí Thần cảm thấy đau đầu, xoay người dẫn theo phu xe thân tín đuổi đến đây. Khi nãy hắn nhảy xuống xe ngựa, đang định bước vội vào phường thì chợt ngửi thấy một mùi thuốc quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Không đợi Sở Kiều Tịnh kịp bịa ra lý do gì, Dạ Chí Thần đã nắm lấy cổ tay nàng, kéo thẳng lên xe ngựa mà không thèm nhiều lời. "Buông ra! Ngươi làm gì đấy!" Có lẽ vì hơi chột dạ, Sở Kiều Tịnh lập tức phản kháng, nhưng nam nhân này mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều, nàng đã sử dụng cả chiêu đánh cận chiến mà Dạ Chí Thần vẫn không bị tác động. Thậm chí nàng càng phản kháng, hắn lại càng giữ chặt nàng hơn. Dư Bắc đứng bên cạnh vốn muốn nói gì hay làm gì đó, nhưng thân là hộ vệ, đêm khuya lại dẫn chủ nhân của mình lẻn vào ca vũ phường, hơn nữa còn bị chủ quân* bắt tại trận, phải bắt đầu giải thích từ đâu đây? (*Chủ quân: Phu quân của chủ nhân) "Dạ Chí Thần, ngươi buông ta ra!" Có lẽ vì Dạ Chí Thần nắm tay quá chặt, Sở Kiều Tịnh đau đến mức âm điệu cũng thay đổi. Dư Bắc giật mình hoàn hồn lại, lập tức tiến lên giữ lấy tay Dạ Chí Thần, khách sáo nói: "Xin Vương gia buông tay, Vương phi cũng không phải đến đây để mua vui." Dạ Chí Thần híp mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi dám ra lệnh cho bổn vương ư?" Dư Bắc lập tức cúi đầu, nhưng cũng không nhượng bộ: "Xin Vương gia tha lỗi." Dạ Chí Thần dời đôi mắt lạnh như băng về phía Sở Kiều Tịnh, nhìn nàng từ trên cao, cất lời: "Ngươi đúng là lợi hại, một hộ vệ cũng dám trắng trợn ngăn cản bổn vương ư?" Dứt lời, hắn lợi dụng lúc Sở Kiều Tịnh đang ngây người liền trở tay nâng nàng lên xe ngựa, nhấn mạnh: "Về phủ!" Nói xong, hắn cũng lập tức nhảy lên xe ngự, kiệu phu đi theo cũng là người Dạ Chí Thần tin tưởng, ông không dám lề mề tẹo nào, giơ roi đánh ngựa nhanh chóng rời đi. Trong xe ngựa, Sở Kiều Tịnh vô cùng tự giác không nhìn vào khuôn mặt như muốn đông cứng người khác của Dạ Chí Thần, nhưng hắn lại cứ không chịu bỏ qua cho nàng. "Nếu ngươi không nói gì, ta sẽ tìm mấy người biết hát biết nhảy đến chỗ ngươi, sau đó đóng cửa viện của ngươi lại, ngươi muốn làm gì cũng được! Nửa đêm đi tới ca vũ phường mua vui, còn mặc đồ nam, thế mà ngươi cũng làm được!" Sở Kiều Tịnh đoán một lúc mới hiểu hắn đang nói vòng vo cái gì, thì ra người này một mặt chê trách nàng thân là Vương phi lại đến nơi trăng hoa thế này, làm mất mặt hắn. Một mặt là chê nàng mặc nam trang đến ca vũ phường ... Có khi nào hắn thật sự bị chất độc kia làm hỏng não rồi không?" Nhưng cũng may hắn không biết thật ra nàng đi tới sòng bạc, Sở Kiều Tịnh cũng bình tĩnh hơn một chút, giọng điệu cũng khá nhẹ nhàng: "Mũi của ngươi thính thế à? Lần này ta đi bí mật lắm mà" "Bí mật?" Dạ Chí Thần liếc nàng, cảm thấy cách làm việc của nữ nhân này đúng là không giống ai. "Ngươi có từng nghĩ trong Quốc Thành này có bao nhiêu tai mắt, bao nhiêu mật thám không? Lần này may chỉ có Lão Thất nhìn thấy ngươi, nếu để người ngoài phát hiện ngươi đến đây thì sẽ càng to chuyện hơn! Huống hồ ngươi có biết ca vũ phường này là.." Dạ Chí Thần nhận ra mình lỡ miệng, lập tức dời mắt đi, ánh mắt lạnh lẽo tựa như băng. Sở Kiều Tịnh cũng không để ý nửa câu sau của hắn, chắc hắn chỉ cho rằng nàng không nên đến ca vũ phường này mua vui thôi. Còn tên Dạ Tinh Húc chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, nắm được thóp như thế, đương nhiên phải ngựa không ngừng vó đến báo tin để xem trò cười của Dạ Chí Thần rồi. Cũng may Lão Thất này và Dạ Chí Thần là cùng một phe, quá lắm thì cũng chỉ giễu cợt hắn chút thôi, chứ không gây ra tai hoạ gì vì chuyện này. Nghĩ thế, Sở Kiều Tịnh đổ mồ hôi lạnh, lần sau ra ngoài phải cẩn thận hơn nữa, dù sao không phải lần nào cũng may mắn được như lần này. Dù xe ngựa đã tháo ký hiệu Thần Vương phủ xuống, nhưng vừa nhìn đã biết đây là xe ngựa ngự dụng của hoàng thất. Phu xe là thuộc hạ đáng tin cậy nhiều năm của Dạ Chí Thần, biết rõ miệng đời đáng sợ, cho nên cố ý không đi đường lớn đông người, quen thuộc đi qua các con ngõ nhỏ trở về phủ. Xe vừa mới rẽ vào một con ngõ khác thì đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống nóc xe, Dạ Chí Thần cẩn thận nheo mắt, gõ cửa nghiêm túc nói: "Tăng tốc, không thể kéo dài thời gian nữa." "Vâng." Phu xe tuân lệnh, lập tức vung roi tăng tốc, nhưng đã muộn rồi. Một mũi tên nhọn xuyên qua gió lạnh buổi đêm, "phập" một phát ghim vào ngay bên tại Sở Kiều Tịnh! Dạ Chí Thần nhào tới đẩy ngã nàng, hét lên: "Lương Nhân!" Không chỉ Lương Nhân, Dư Bắc vẫn âm thầm đuổi theo xe ngựa cũng nghe tiếng gọi chạy tới. Lôi Đình kiếm của Lương Nhân và Phá Phong đạo của Dư Bắc kết hợp vô cùng ăn ý, thích khách trốn trong rừng rất đông, hai bên lập tức rơi vào hỗn chiến. Thừa lúc hỗn loạn, Dạ Chí Thần kéo Sở Kiều Tịnh, dứt khoát rút ba mũi tên cắm trên cửa sổ xe ngựa xuống, cất lời: "Đi theo ta!" Sở Kiều Tịnh hiểu ý hắn. Bị tập kích vào lúc này, ngồi trong xe ngựa không khác nào đợi người khác đến giết mình, thế là nàng nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa theo Dạ Chí Thần, trốn vào trong hẻm tối. Tiếng đánh nhau sau lưng dần nhỏ lại, Lương Nhân và Dư Bắc đi theo, trên người đầy mùi máu. "Chủ nhân, bọn họ rất đông, có lẽ đều đang mai phục ở gần Thần Vương phủ, không thể trở về được" Dạ Chí Thần gật đầu, nói với Lương Nhân: "Mấy huynh đệ kia của ngươi đâu?" Lương Nhân lập tức hiểu ý hắn: "Thuộc hạ sẽ lập tức đi gọi người." Nếu vết thương của Dạ Chí Thần đã lành thì hắn còn có thể liều mạng, nhưng hôm nay chỉ có thể đi gọi người thôi. Dư Bắc ở lại bảo vệ hai người, Dạ Chí Thần chỉ vào một khách điểm ở khu phố xá sầm uất cách đó không xa: "Bây giờ không thể về phủ, cũng không thể trốn ở một nơi vắng vẻ, đi theo ta." Ba người đều đeo khăn che mặt, Dư Bắc đi qua nói chuyện với chưởng quầy, nhưng chỉ còn lại một phòng cuối cùng, thấy dáng vẻ lén lút của ba người, chưởng quầy không muốn cho thuê. Dư Bắc lập tức đặt ngân phiếu xuống trước mặt ông ta, chưởng quầy vui ra mặt, cúi người gật đầu dẫn ba người đi lên. "Không có lệnh của ta, không được cho tiểu nhị đến làm phiền" Sao nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm?