Vương Gia Bị Phạt Quỳ: Chồng, ngoan nào

 

Lúc này, khuôn mặt Sở Mạn Nhu đỏ bừng, vô cùng hốt hoảng, cũng không thể nào phản bác. Bước ngoặt này không chỉ khiến Sở Mạn Nhu đỏ mặt mà những người khi nãy nghi ngờ Sở Kiều Tịnh cũng xấu hổ cúi đầu. Nhưng nghĩ lại, nếu không vì nữ nhân này, sao bọn họ có thể sỉ nhục Sở Kiều Tịnh như thế được. Thế là mọi người không kìm lòng được mà nhìn Sở Mạn Nhu bằng ánh mắt giận dữ. Hiện tại chân tướng sự việc đã rõ là Sở Mạn Nhu nói dối. "Nữ nhân này đúng là một kẻ không có lương tâm, thậm chí còn vu oan cho tỷ muội trong nhà!" "Nếu không vì Thần Vương phi thông minh, e rằng hôm nay có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!" "Thần Vương phi tốt bụng quá, khi nãy còn luôn hỏi nàng ta có phải thật sự nhìn thấy bài thơ này rồi không, có lẽ khi đó đang muốn cho nàng ta một cơ hội hối cải!" "Đúng thế, khi đó Sở Mạn Nhu còn rất hùng hồn, bây giờ mới thấy chỉ là lời nói bịa đặt thôi! Người như thế nên đánh cho một trận!" "Đúng! Đánh đi." Mọi người đồng loạt hò hét, cứ như thể người bị vu oan là bọn họ, sợ nói ít đi một câu sẽ không thể hả giận vậy. Nghe thấy lời của mọi người, cơ thể của Sở Mạn Nhu vô thức run rẩy, nàng ta sợ hãi xua tay: "Không phải thế đâu, đường tỷ, Vương phi, không phải thế đâu, ta nhớ nhầm, là ta nhớ nhầm! Mạn Nhu không muốn bị đánh.. Sở Kiều Tịnh nhìn Sở Mạn Nhu đang nắm chặt lấy ống tay áo mình bằng ánh mắt lạnh như băng, không chứa đựng cảm xúc gì khác nữa. Nàng không phải Bồ tát không thể tha thứ cho người muốn vu oan mình. Nàng lặng lẽ rụt tay về, xoay người mặc kệ nàng ta, đi tới cửa sổ nhìn mặt nước ngoài thuyền. Thấy thế, nét mặt Sở Mạn Nhu vô cùng u ám, nàng ta siết chặt tay. Nếu ngươi đã không tha thứ cho ta, vậy thì ta cũng sẽ không cho người sống yên ổn. Dứt lời, Sở Mạn Nhu lợi dụng lúc tất cả mọi người không chú ý đột nhiên chạy về phía Sở Kiều Tịnh, dùng hết tất cả sức lực đập người về phía nàng. Dạ Chí Thần vẫn luôn chú ý đến Sở Kiều Tịnh là người đầu tiên phát hiện ra. Hắn chợt trợn trừng mắt, nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh nàng tựa như bóng ma, vào thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, hắn vừa kịp ôm chặt nàng vào lòng. Sở Mạn Nhu ở phía sau vì không có vật chắn, còn dùng sức quá mạnh không thể dừng lại nên rơi thẳng xuống sông. "Tùm" một tiếng, dưới sông có nước bắn lên, những người khác thấy thế cũng rất kinh hãi, lập tức hô hào gọi người nhảy xuống cứu. Dạ Chí Thần nhìn chằm chằm kẻ đang không ngừng kêu cứu dưới nước, quanh người tản ra khí thế khát máu lạnh như băng. "Ai dám cứu!" Giọng nói trầm khàn của Dạ Chí Thần vang lên trong khoang thuyền. Ngay cả những người bên cạnh đều không khỏi rùng mình. Còn Dạ Minh Hiên thì cau mày nhìn người đang giãy giụa dưới sông, không nhịn được mà dời mắt đi, bưng tách trà lên chậm rãi thưởng thức. Cả hai vị Vương gia đều lần lượt tỏ thái độ, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi. Dù sao đây cũng là một mạng người, nếu tin tức truyền ra ngoài, bọn họ sẽ mang tiếng thấy chết không cứu. Lúc mọi người đang do dự, Sở Kiều Tịnh chợt kéo Dạ Chí Thần: "Nàng ta mà mất mạng, chúng ta cũng sẽ mang tiếng xấu đấy!" Ánh mắt nhìn về phía Sở Kiều Tịnh của Dạ Chí Thần ấm áp hơn, nhưng hắn vẫn không nói gì. Sở Kiều Tịnh nhìn về phía những người khác, cất giọng điệu bình thản nhưng vẫn chứa đựng sự oai phong: "Phiền ai biết bơi xuống giúp một tay đi." Thần Vương phi đã lên tiếng, hai vị Vương gia cũng không ngăn cản, lập tức có người buộc một sợi dây ngang hông, vội vàng nhảy vào trong nước. Chỉ một lát sau đã vớt được Sở Mạn Nhu lên. Lúc này cả người Sở Mạn Nhu ướt sũng, đã ngất đi từ lâu. Mọi người gọi thế nào nàng ta cũng không có phản ứng. Sở Kiều Tịnh lạnh lùng tiến lên đâm mấy cây châm bạc vào huyệt vị của nàng ta, Sở Mạn Nhu lập tức ho khan, phun hết nước trong bụng ra ngoài. Thấy Sở Mạn Nhu đã tỉnh, Dạ Minh Hiên ở bên cạnh cất lời: "Đưa Mạn Nhu cô nương vào phòng nghỉ ngơi, cập bến rồi tính sau!" Sở Mạn Nhu nhìn nam nhân mình luôn nhớ nhung, trong mắt không khỏi lộ vẻ chua xót, hắn ta không truy cứu, còn cho người đưa nàng ta đi nghỉ ngơi, có phải... có phải hắn ta thích nàng ta không! Cứ thế, nàng ta được dẫn tới căn phòng bên cạnh trong tâm trạng vui mừng. Vì Sở Mạn Nhu đã rời đi nên chuyện này cũng chấm dứt tại đây, mọi người tiếp tục đọc và thưởng thức bài thơ của Sở Kiều Tịnh, khen ngợi và bắt chuyện một cách thật lòng. Sở Kiều Tịnh cũng không thấy vui vẻ vì lời khen của người khác, nàng vẫn mang nét mặt bình tĩnh, vì thế lại càng khiến người khác đánh giá cao hơn. Nhưng Sở Kiều Tịnh biết nàng chỉ tham khảo thơ của Lý Bạch thôi, cũng không phải công lao của nàng. Nhưng dù giải thích, e rằng cũng sẽ bị người khác cho rằng nàng bị điện. "Mọi người không cần phải khen ta, Sở Mạn Nhu nói ta sao chép cũng là đúng, vì đây chỉ là thơ của một đại sư thôi, hai người bọn ta gặp nhau trong mơ nên học được chút ít" "Học trong mơ, thế chẳng phải là thần tiên đi vào giấc mơ ư! Dù là thế thì người bình thường cũng đâu thể gặp được." Mọi người cũng không vì lời nói của Sở Kiều Tịnh mà cảm thấy nàng chỉ là người tham khảo tác phẩm của người khác. Dù sao nếu học trong mơ, không ai biết thì cũng là của nàng rồi. Nàng có thể nói ra chuyện này, chứng minh nàng là người tốt. Mà cách giải thích thần tiên trong mộng kia cũng quá huyền diệu, mọi người không nghĩ nó là thật. Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì đến sự tán thưởng của bọn họ với bài thơ hay cả. Thuyền dần cập bến, thái độ của mọi người với Sở Kiều Tịnh đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ so với lúc vừa lên thuyền. Mọi người lần lượt tạm biệt Sở Kiều Tịnh, Sở Kiều Tịnh nhìn châu báu trên thuyền, nàng chia thành bốn phần, Diêm Tri Hinh, Dạ Minh Hiên, Dạ Chí Thần. "Cái này ta không thể lấy được, ta vốn cũng không giúp ích gì, nếu không nhờ Vương phi và hai vị Vương gia thì gần như không thể thắng được, cho nên ta không thể lấy phần châu báu này được đâu" Diêm Tri Hinh từ chối, dù Sở Kiều Tịnh nói thế nào nàng ấy cũng không nhận, cuối cùng vội vã trốn xuống thuyền. "Kiều Tịnh đúng là khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa, những châu báu này xứng đáng thuộc về muội!" Dạ Minh Hiền vén tóc mái trước trán, cười dịu dàng nói. Sở Kiều Tịnh chợt giật mình vì cách gọi của hắn ta, nhưng cũng không nói gì. Dạ Minh Hiên nhiều lần nhằm vào họ, nàng lấy chút cũng đáng thôi, nên cũng không từ chối: "Vậy thì cảm ơn Nhị ca!" "Của ta cũng chính là của nàng! Nàng cứ giữ hết đi!" Dạ Chí Thần nhìn Sở Kiều Tịnh, dịu dàng nói, sau đó còn nhìn Dạ Minh Hiên bằng nét mặt khiêu khích. Sở Kiều Tịnh nhìn một vài người còn chưa đi ở xung quanh, nghĩ đến quan hệ của hai người trong mắt người khác nên nàng cũng không nói gì, thẳng thừng cho người gói kỹ bằng tay nải, ôm trong lòng. "Để ta cầm cho." Dạ Chí Thần nhận lấy đồ với vẻ quan tâm. Hành động này khiến Thượng Quan Ý đang đứng bên cạnh siết chặt tay. Còn Dạ Minh Hiền thì chẳng hề để tâm, hắn ta nhàn nhã đứng tựa một bên, vì hắn ta cho rằng, sau này chắc chắn Sở Kiều Tịnh sẽ là người của mình, càng xuất sắc thì càng có thể giúp được hắn ta. Sở Kiều Tịnh nở nụ cười thân thiện với những người đến tạm biệt nàng, sau đó đi về phía xe ngựa của nhà mình, nhưng lại bị Dạ Chí Thần kéo lại. "Chúng ta cưỡi ngựa về đi!" Vào lúc Sở Kiều Tịnh tỏ vẻ nghi ngờ, phu xe ở bên cạnh đã dắt ngựa tới: "Vương gia, ngựa này là do Lương Tổng quản dắt tới trước đó." Dạ Chí Thần hờ hững "ừ" một tiếng, sau đó muốn đỡ Sở Kiều Tịnh lên ngựa. "Tại sao phải cưỡi ngựa về chứ!" Sở Kiều Tịnh gần như tựa vào lòng hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, trong lòng nàng chợt rạo rực.