Hoan Cẩn Tú nghe nàng nói vậy thì lùi thêm mấy bước, tay ôm mặt mình, hiện tại trong mắt nàng ta thì nàng chính là yêu quái đội lốt người sống dậy. Nàng lại nhếch môi, chỉ về tay nảy bên kia: "Muốn lấy đúng không?" Hoan Cẩn Tú gật gật đầu lia lịa, nàng ta muốn tránh xa nàng càng xa càng tốt, ít nhất là hiện tại, sau này tính tiếp. Vương Tử Lăng mỉm cười ôn hoà, nàng càng như thế Hoan Cẩn Tú lại càng sợ hơn, trước đây không nghi ngờ thì thấy bình thường, còn có phần khinh khi, giờ lại rén ngang không dám xấc xược như trước, nụ cười đó sao mang theo nhiều gió lạnh khiến nàng ta rùng mình.  "Xuân An, mang đến cho trắc phi, à mà tối nay trắc phi nghỉ ngơi ở đâu? Ta thấy trong lều này chỉ chuẩn bị một giường cho ta và vương gia, không thấy chỗ của muội." Hoan Cẩn Tú cầm lấy tay nải từ tay Xuân An, nhìn quanh quẩn khắp nơi, đúng là chỉ có một giường phía sau mành gỗ, không phải vương gia nói tất cả đều được đi, vậy thì phải có chỗ để nghỉ ngơi chứ.