Tên đại ca nghe xong cũng thấy hứng thú, dù sao trước giờ bọn chúng chỉ vào kỹ viện qua đường với mấy cô nàng đã qua tay nhiều người, vả lại số tiền đi đôi với nhan sắc, bọn chúng không đủ ngân lượng nên chỉ được chọn những người trung niên sắp phải nghỉ hưu, giờ thấy mấy nàng ngon cơm ngọt nước trước mặt nên không thể kiềm lòng, gật gật đầu: "Được, xong lần này tao sẽ dẫn tụi bây đi chơi một trận cho đáng."
Vương Tử Lăng bĩu môi đầy kinh tởm, nghe bọn chúng cười nàng càng thấy bẩn tai, sao ông trời lại sản sinh ra những loại cặn bã thế này chứ, sống chỉ thêm chật đất.
Nàng ngó nghiêng xung quanh tìm xem có gì để tận dụng giúp người kia trốn thoát hay không, nơi nàng đang ẩn nấp khá gần với nữ nhân kia nhưng bọn chúng chia nhau canh gác, làm sao cứu người được đây.
Tìm cách chạy về nhờ tướng công ứng cứu vậy.
Nàng đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe có người nói chuyện.
"Đến rồi đại ca." - Theo sau tên thô kệch là một nữ tử thân hình yểu điệu.
Vương Tử Lăng nhìn rất quen mắt, chỉ tiếc đầu nàng ta đội chiếc nón có vải che mặt nên không thấy rõ.
"Ngân lượng đâu?" - Tên đại ca lên tiếng.
"Ở đây, người đâu?" - Nữ tử đó trả lời.
Vương Tử Lăng như chết đứng khi giọng nói đó cất lên, chính là.... Trương Tuyết Như.1