Gia Cát Lập Vân bật cười, vuốt ve tóc nàng: "Được, nghe theo nàng."
Lâm Tử Kỳ hiểu ý nên nhanh chóng lui ra đi phân phó cho ám vệ dừng hành động.
"Haizzz... Động ai không động, lại động đến người làm nhiều nói ít như Gia Cát Lập Vân, tên hoàng đế này thật xấu số." - Ngạn Thiên Phùng lấy quạt che miệng, lời phát ra rất cảm thán nhưng miệng lại cười như trúng mùa, đơn giản là hắn vẫn theo phe Gia Cát Lập Vân chứ không phải tên ác độc kia.
Vương Tử Lăng lại nôn oẹ vì ngửi được mùi hương hoa nhài trên người Hoan Cẩn Tú, nàng ta đang ỏng ẹo từ ngoài vào, mùi hương này sao hôm nay lại khó ngửi như vậy.
"Vương phi khoẻ hẳn chưa ạ? Chúng ta có thể trở về Nam Thành chưa? Thiếp đã nhớ nhà lắm rồi." - Hoan Cẩn Tú nắm tay Gia Cát Lập Vân nũng nịu.
Sáng nay nghe tin Vương Tử Lăng bị bắt cóc, nàng ta chỉ lo lại hoãn việc trở về, may mắn là đã tìm được người, vậy thì...
"Chưa được." - Câu trả lời của Gia Cát Lập Vân khiến Hoan Cẩn Tú như trời trồng.
Nàng ta sững sờ nhìn chàng: "Tại sao? Không phải vương phi đã được cứu, chúng ta nên nhanh chóng trở về Nam Thành để an toàn hơn sao?"