Hạ Uyển Nhu tỏ vẻ uỷ khuất: "Vương phi đừng vội hiểu lầm, ban đầu là nhũ mẫu chờ người lâu quá nên mới hối thúc vương gia cùng đi trước, đến nơi nhũ mẫu đã xuống thuyền nghỉ ngơi trước, ta lần đầu được ra ngoài sau rất nhiều năm tiến cung nên mới muốn đi dạo, nhũ mẫu vì lo lắng ta là nữ nhi rất dễ bị lợi dụng nên mới nhờ Lập Vân ca đi cùng ta."
Vừa nói nàng ta vừa lay lay cánh tay Gia Cát Lập Vân, viền mắt ẩm ướt đỏ ửng trông rất đáng thương, kể như nàng ta mới là người bị hại.
Gia Cát Lập Vân nhìn nàng ta rồi nhìn lại Vương Tử Lăng, nhẹ giọng: "Nàng đừng hiểu lầm, ta và muội ấy không có chuyện gì cả."
Vương Tử Lăng mỉm cười vỗ tay "bộp bộp" như khán giả vừa xem xong một tuồng ca kịch, quả là chính đáng, quả là hợp lý, nói trước nói sau cũng là nhũ mẫu dọn sẵn cơm chờ nàng ta ăn thôi chứ gì: "À, vậy giờ đã gặp ca ca của mình, Uyển Nhu muội muội có thể trả tướng công lại cho ta được rồi chứ?"