Chung Vãn Vãn sau khi bị Chu Duật Kinh b ỏ r ơ i đã chịu đựng mọi áp lực, nhưng cô ta lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra để chuyển hướng dư luận.
Giữa đêm cô ta đăng bài:
"Có vẻ như từ khi bị đ ẩ y n g ã từ tầng cao hồi cấp ba, m ấ t đi khả năng nhảy múa, cuộc đời tôi chẳng còn thuận lợi... nhưng không sao, cố lên nhé, Chung Vãn Vãn!"
Tôi liền tìm người định hướng bình luận:
"Cô có gì mà không thuận lợi chứ? Gả vào nhà giàu rồi ngày nào chẳng đi du lịch... Chứ tôi cả đời còn chưa bước ra khỏi cái huyện nhỏ này đây."
"Nếu không n g o ạ i t ì n h thì giờ sống biết bao tốt đẹp, do chính cô t ự c h u ố c lấy thôi."
Cũng có một vài người b ê n h v ự c cô ta, tôi mặc kệ, để nó tự lan ra và đẩy tôi lên hot search.
Sau đó, tôi bảo trợ lý tung tin giá cổ phiếu công ty đang giảm mạnh, giả vờ như tôi đang r ố i r e n vì chuyện này.
Không lâu sau, một số lạ gọi tới.
Là Chung Vãn Vãn.
"Tám giờ tối nay, gặp nhau ở Vạn Hương Các."
Tôi không từ chối, trang điểm một gương mặt nhợt nhạt, yếu đuối rồi đi gặp cô ta.
Chung Vãn Vãn khá hài lòng với tình trạng hiện tại của tôi, vừa gặp đã vội vàng c ư ờ i n h ạ o:
"Mạnh Thư Nhiễm, cô cũng có ngày t h ả m h ạ i thế này à?"
Thật ra tôi thấy chẳng có gì, vì hồi cấp ba, khi không có chút quyền lực nào và bị lũ học sinh kia b ắ t n ạ t, tôi còn thảm hơn.
Nhưng để làm Chung Vãn Vãn m ấ t c ả n h g i á c, tôi cố ép vài giọt nước mắt ra.
"Chung Vãn Vãn, cô muốn gì nữa đây? Tôi đã bỏ bao công sức để gây dựng công ty đến bây giờ, chẳng lẽ cô muốn h ủ y h o ạ i tôi sao?"
Chung Vãn Vãn càng tỏ ra khoái chí khi thấy tôi g ụ c n g ã.
Cô ta nhấp một ngụm trà, nhàn nhã đáp: "H ủ y h o ạ i cô thì sao? Dù sao cũng đâu phải lần đầu."
Tôi c ắ n c h ặ t răng, cố gắng ra vẻ đ a u đ ớ n và u ấ t ứ c.
"Cô thật b ỉ ổ i! Tôi chưa từng đẩy cô hồi cấp ba, vậy mà cô lại v u k h ố n g tôi, bây giờ lại b ô i n h ọ tôi trên mạng. Sao cô không thể buông tha cho tôi chứ?"
Câu cuối cùng, tôi gần như h é t lên, diễn xuất rất đạt, khiến Vãn Vãn phấn khích cười rạng rỡ.
"Buông tha cho cô? Cũng được thôi, chia cổ phần công ty cho tôi."
Tôi n ắ m c h ặ t tay, trong lòng thực sự muốn cho cô ta một b ạ t tai.
"Không đời nào!"
"Vậy thì cô mãi mãi đừng hòng rửa sạch v ế t n h ơ này, tôi sẽ nói mãi rằng cô hại tôi."
"Cô đang b ị a đ ặ t, v u k h ố n g!"
"B ị a đ ặ t thì sao chứ? Dù gì cô cũng chẳng có bằng chứng chứng minh mình v ô t ộ i! Tôi là n ạ n n h â n, tôi muốn nói gì thì nói."
Ngay khi cô ta nói câu này, tôi biết mình đã đạt được mục đích.
Tôi cầm ly trà lạnh trên bàn, dứt khoát h ấ t vào mặt cô ta.
"V u k h ố n g tôi? Cứ chờ c h ế t đi."
Chung Vãn Vãn t h é t lên, định lao vào đ á n h tôi, nhưng tôi đã nhanh chân ra đến cửa và giơ chiếc túi có gắn camera nhỏ lên cho cô ta thấy.
"Cô nên nghĩ sẵn cách giải thích với cư dân mạng đi là vừa."
Chung Vãn Vãn đứng c h ế t trân, như con gà bị b ó p n g h ẹ t cổ, không thốt nên lời.
Vừa lên xe, tôi liền chỉnh sửa mờ video và đăng lên tài khoản chính thức của công ty.
Hình ảnh giữa tôi và Vãn Vãn trong video hoàn toàn đảo ngược: sự y ế u đ u ố i của tôi đối lập với vẻ h u n g h ă n g của cô ta đã đẩy mọi chuyện đến đỉnh điểm.
Đoạn cô ta nói v u k h ố n g tôi càng khiến mọi người p h ẫ n n ộ, một lời kết thúc tất cả.
Chung Vãn Vãn hoàn toàn không thể trở mình.
Cư dân mạng ùn ùn tràn vào c h ỉ t r í c h cô ta là người đ ộ c á c.
Ngay sau đó, Chu Duật Kinh cũng chia sẻ video với dòng trạng thái: "Thật không ngờ cô ấy là người như vậy."
Tôi: "?"
Thật sự muốn cười.
Đêm đó, khi Hoắc Lẫm đ ù a g i ỡ n bên cạnh, Chu Duật Kinh lại đứng dưới nhà không ngừng gõ cửa.
Tôi không mở, anh ta đứng đợi cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi đưa Hoắc Lẫm đến đoàn phim và đụng mặt Chu Duật Kinh.
Anh ta ngay lập tức nhận ra vết đỏ trên cổ tôi – dấu tích mà Hoắc Lẫm nài nỉ tôi đừng che đi, bảo rằng để c h ọ c t ứ c kẻ phụ tình kia.
Quả nhiên, mắt Chu Duật Kinh đỏ hoe, giọng anh ta r u n r ẩ y.
"Cậu ta chỉ là thế thân của tôi, đúng không? Tôi biết lỗi rồi, có thể nào cho tôi một cơ hội để đ á cậu ta đi không?"
"Ây da, không phải chứ... n g ố c đến thế à?" Hoắc Lẫm lắc đầu, g i ậ n d ữ xắn tay áo.
Tôi ngăn Hoắc Lẫm lại, nhìn Chu Duật Kinh đầy lạnh lùng.
Đôi mắt l ờ đ ờ của anh ta khiến tôi nhớ đến lần gặp ở quầy lễ tân bệ/nh viện năm ngoái.
Nhưng khác biệt là, lần này tôi sẽ không chìa tay ra cho anh ta nữa.
"Cậu ấy là cậu ấy, anh là anh."
"Chu Duật Kinh, đừng diễn trò t ộ i n g h i ệ p trước mặt tôi nữa.”
“Anh diễn không khéo bằng Hoắc Lẫm đâu.”
“Hơn nữa, anh già rồi, những chiêu trò này chỉ làm tôi thấy b u ồ n n ô n thôi."
Vừa dứt lời, Hoắc Lẫm đắc ý vòng tay ô m eo tôi, nhưng ngay lập tức ngước lên, ánh mắt ấm ức nhìn tôi.
"Em không có diễn! Đó là vì em yêu chị thật lòng!"
Tôi chẳng tin lời này. Dù sao tôi cũng không còn trẻ, chẳng hy vọng cậu ấy thật sự có tình cảm sâu sắc với mình.
Cả hai chỉ vui vẻ bên nhau mà thôi.
Tôi xoa nhẹ cằm Hoắc Lẫm, im lặng không nói gì.
Cảnh thân mật này như một mũi d a o đ â m vào lòng Chu Duật Kinh.
Anh ta bất chợt kéo tôi vào lòng, bất chấp sự phản đối của Hoắc Lẫm, giữ tôi c h ặ t không buông.
"Anh thực sự biết lỗi rồi.”
“Anh bị loại phụ nữ như Chung Vãn Vãn làm mờ mắt, mới nói ra những lời làm t ổ n t h ư ơ n g em.”
“Anh biết em vẫn còn thích anh, anh không muốn giữ mãi mối qu/an h/ệ cấp trên – cấp dưới lạnh lùng này nữa.”
“Mình kết hôn đi, được không?"
Tôi ngỡ ngàng trước sự t r ơ t r ẽ n của anh ta,
Ba năm học taekwondo cuối cùng cũng có dịp phát huy.
Một c ú q u ậ t vai d ứ t k h o á t, anh ta nằm sõng soài dưới đất.
Hoắc Lẫm đứng bên, ra sức đ á n h mà không làm anh ta buông tay, giờ sững người: "Chị… chị cũng biết mấy chiêu này nữa sao?"
Tôi mỉm cười: "Đúng thế đấy. Sau này nếu em b ắ t n ạ t chị, chị sẽ đối xử với em như vậy.”
“Gọi c ả n h s á t."
"Ờ…"