Chương 6

Đang cập nhật
Cập nhật:
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoắc Lẫm đã rời đi, nhưng cậu ấy để lại một tờ giấy nhỏ bên giường. “Chị ơi, em đi học buổi sáng đây! Đợi em về sẽ tìm chị nhé!” Cuối giấy còn có dãy số điện thoại của cậu ấy. Trẻ trung đúng là có sức lực dồi dào thật. Nghĩ vậy, tôi tiện tay v ứ t tờ giấy vào thùng r á c, xuống nhà gọi người dọn dẹp. Vừa hay đụng mặt Chu Duật Kinh, người vừa xông vào nhà với sắc mặt g i ậ n d ữ. Đằng sau anh ta là Chung Vãn Vãn trong chiếc váy trắng. Hai người đứng nơi lối vào, trông như một cặp đôi hoàn mỹ. Chu Duật Kinh nhìn tôi, đôi mắt đen tĩnh lặng bỗng toát lên vẻ b ă n g l ã n h. “Mạnh Thư Nhiễm, sao cô thu hồi hết kịch bản của tôi?” Thái độ của anh ta khiến tôi bật cười. “Tôi là chủ của anh, muốn thu hồi thì thu hồi thôi, cần gì lý do?” Chu Duật Kinh ngỡ ngàng vì sự vô tình của tôi, đứng yên một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, n h ế c h mép cười lạnh: “Là vì câu tôi nói trong buổi phỏng vấn sao?” Nói cũng có lý, nhưng đó chỉ là lý do nhỏ nhất. Tôi nhìn về phía Chung Vãn Vãn bên cạnh anh ta, cố gắng kiềm chế giọng mình không r u n r ẩ y. “Vậy còn anh?” “Chu Duật Kinh, sao anh không tiếp tục giả vờ nữa đi?” Giả vờ dịu dàng ở bên tôi. Không chút do dự, Chu Duật Kinh nắm lấy tay Chung Vãn Vãn, đan c h ặ t ngón tay vào tay cô ta. “Vì tôi muốn làm một người đàn ông đàng hoàng, chứ không phải con c h ó mỗi lần cô gọi thì đến!” Anh ta nói đầy p h ẫ n u ấ t, như thể đã phải chịu nhiều ấ m ứ c khi ở bên tôi. Nhưng nhớ lại, người chủ động liên lạc sau khi tôi đưa danh thiếp là chính anh ta. Mẹ anh ta là tôi c/ứu, vị trí anh ta đang có cũng là tôi nâng đỡ. Ngay cả việc làm người t ì n h bên tôi, tôi cũng vì tôn trọng thể diện anh ta mà chưa bao giờ công khai. Anh ta cũng nhiều lần nói rất biết ơn tôi. Giờ anh ta thành công, lại bỗng nhiên muốn trở thành “nam thần chính trực.” Thật nực cười! Lòng dạ đàn ông như k i m dưới đáy biển. Không thể nào thấu nổi và cũng khiến người ta g h ê t ở m. Tôi cười khẩy. “Nếu anh không muốn làm c h ó của tôi, vậy tôi việc gì phải đưa kịch bản cho anh? Anh nghĩ có thể đứng thẳng mà ki/ếm ăn sao? Trên đời này làm gì có món hời như thế!” Thái độ k h i n h t h ư ờ n g của tôi làm Chu Duật Kinh t ứ c g i ậ n đến nỗi nổi gân xanh trên cổ. Chung Vãn Vãn không chịu nổi nữa, đứng ra c h ỉ t r í c h tôi. “Mạnh Thư Nhiễm, cô cũng chỉ có vài đồng bạc thôi, có cần nói năng khó nghe vậy không? Không cần cô, anh Duật Kinh cũng có thể đứng ở vị trí hiện tại!” “Ồ, đã nói vậy thì càng nên để anh ta tự chứng minh năng lực mà giành lấy kịch bản nhỉ?” “Cô!” “Bỏ đi, Vãn Vãn.” Chu Duật Kinh kéo cô ta về phía mình, ôm c h ặ t trong lòng, vẻ mặt đầy c ả m k í c h. “Có em tin anh là đủ rồi. Giờ điều quan trọng hơn là bắt Mạnh Thư Nhiễm phải xin lỗi em.” Anh ta ngước lên nhìn tôi, đôi mắt lạnh băng: “Nếu không phải vì cô, Vãn Vãn đã không từ bỏ ước mơ của mình. Hôm nay, cô phải công khai xin lỗi cô ấy!” Xin lỗi ư? Tôi nhìn vào đầu gối của Chung Vãn Vãn, nhớ lại nỗi đ a u năm cuối cấp, một phần là do cô ta gây ra.