"Chuyện tôi không làm, tôi tuyệt đối không xin lỗi."
Tôi điềm nhiên nhìn hai người đang đứng ở cửa.
Chung Vãn Vãn còn muốn nói gì đó, thì cánh cửa chưa đóng kỹ đ ộ t n g ộ t bị ai đó dùng lực mạnh đ ẩ y vào, va thẳng vào tay cô ta.
"A—!"
Cô ta h é t lên đ a u đ ớ n.
Hoắc Lẫm vừa lách ra từ phía sau cánh cửa, vừa ngâm nga một bài hát, vẻ mặt h/ồn nhiên như không. "Ối, va phải người rồi."
Chu Duật Kinh nhíu mày, đôi mắt vốn đầy vẻ g i ậ n d ữ bỗng khựng lại khi nhận ra mặt của Hoắc Lẫm.
Phải m ấ t một lúc lâu mới bật ra một câu từ kẽ răng: "Mạnh Thư Nhiễm, cậu ta là thế thân của tôi à?"
Tôi chưa kịp trả lời, Hoắc Lẫm đã gạt anh ta qua một bên, bước tới cạnh tôi, nở nụ cười nửa vời đầy n g ạ o n g h ễ.
"Thế thân cái gì chứ, đừng có tự dát vàng lên mặt mình."
"Chị đây chỉ tình cờ thích kiểu giống tôi với anh thôi.”
“Đúng lúc anh đã già không còn dùng được, nên bị thay thế thôi!"
Chu Duật Kinh sắc mặt t á i đi, nhưng Hoắc Lẫm chưa dừng lại.
Ánh mắt cậu ấy lướt nhẹ qua Chu Duật Kinh rồi chẹp miệng tỏ vẻ k h i n h m i ệ t: "Anh không phải là người đang nổi tiếng dạo này, Chu Duật Kinh, kẻ sống b á m đó sao?”
“Không hiểu anh lấy tư cách gì mà lớn tiếng với người đã giúp đỡ anh..."
"Chị ơi, chị ~ nhìn ~ anh ta đi!”
“Ngay cả việc sống bám cũng không ra h/ồn, chị đừng nâng đỡ anh ta nữa có được không?"
Hoắc Lẫm kéo vạt áo tôi, ánh mắt như chú c ú n nhỏ đ á n g t h ư ơ n g nhìn tôi c/ầu x/in.
Tôi bật cười, không nhịn được đưa tay b ẹ o má cậu ấy, cảm giác b ự c b ộ i lập tức tiêu tan.
"Nghe em hết."
"Em có cần xe đưa về không? Chị chở em."
"Không cần, em chỉ cần chị không bận tâm đến lão già này nữa!"
Tôi khẽ n h ế c h miệng cười, chợt hiểu ra vì sao hội bạn của tôi ai nấy đều mê các cậu em trai miệng ngọt.
"Được."
Dứt lời, tôi gọi bảo vệ lên đuổi bọn họ ra ngoài.
Trước khi đi, Chu Duật Kinh vẫn không quên quay lại buông một câu: "Mạnh Thư Nhiễm, đừng coi thường thiếu niên trẻ tuổi k h ố n k h ó! Tôi sẽ cho cô thấy, dù không có cô, tôi vẫn có thể nổi tiếng!"
Câu trả lời của anh ta là chiếc gối ôm mà Hoắc Lẫm g i ậ n d ữ n é m thẳng vào người.
"Đ ù a à anh trai, anh ba mươi rồi mà vẫn là thanh niên à? Em hai mươi còn không dám nói thế đâu! Về chữa n/ão trước đi!"
Chung Vãn Vãn c ắ n môi nhìn Hoắc Lẫm, mắt long lanh lệ: "Sao cậu có thể nói chuyện khó nghe vậy chứ?"
Hoắc Lẫm không chút do dự, n é m thêm một chiếc gối: "G i ả t ạ o gì đây, trà xanh thối? Tôi chuyên d i ệ t trà xanh, cô không lừa được tôi đâu."
Vãn Vãn t ứ c đến nỗi suýt buông lời c h ử i t h ề.
Khi cánh cửa đóng lại, cả căn biệt thự chìm vào yên tĩnh, nhưng lòng tôi lại dậy sóng với những cảm xúc h ư n g p h ấ n của tuổi trẻ.
Hoắc Lẫm bỗng thay đổi, trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn đêm qua, ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi cười, đưa tay v é o má cậu ấy, lòng nhẹ nhõm vô cùng.
"C ú n ngoan."
Cậu ấy khẽ cười, nắm lấy cổ tay tôi, từng chút kéo sát vào, rồi đẩy tôi ngã xuống sofa.
Đôi mắt cậu ánh lên vẻ s ắ c b é n đầy m ê h o ặ c, khiến đôi chân tôi bỗng mềm nhũn.
"H-Hoắc Lẫm! Bây giờ là ban ngày đấy!"
"Em biết mà." Cậu khẽ q u ỳ trước sofa, mắt nhìn tôi với vẻ k h i ê u k h í c h, "Vậy nên, em chỉ cần một phần thưởng... bằng miệng thôi."
Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, tựa chiếc lông vũ lướt qua tai tôi, khiến toàn thân run lên.
Tôi ngửa đầu nhìn đèn trên trần, mắt mờ đi bởi những đốm sáng lóe lên.
Điện thoại trên bàn bỗng sáng, Hoắc Lẫm tiện tay đưa cho tôi sau khi lau qua miệng bằng khăn giấy. Là tin nhắn từ phu nhân nhà đầu tư, người đã hẹn tôi ăn tối:
[Thư Nhiễm à! Tối nay tôi sẽ dẫn con trai qua, cô xem có kịch bản nào hợp với nó không nhé?]
Tôi lập tức đồng ý, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang Hoắc Lẫm.
"Em vào khu này kiểu gì thế? Bảo vệ không chặn lại sao?"
Người lạ không thể vào khu biệt thự cao cấp này.
Cậu ấy hơi khựng lại, cười l ấ p l i ế m: "Ờm, sáng em có nói với bảo vệ là sẽ quay lại."
Tôi định hỏi thêm, nhưng cậu ấy lại lướt qua, vòng tay ôm lấy tôi.
"Chị ơi, em nghĩ phần thưởng lời nói vẫn chưa đủ đâu."
"Cậu... tối nay chị còn phải đi ra ngoài!"
"Mặc kệ!"
Sau một hồi bị cậu ấy t r ê u c h ọ c, tôi quên hết những gì mình định nói.