Chương 6
"Nửa đêm hôm qua, Từ Đại Trị dẫn mấy anh em tới tìm chồng tôi, nói ngọc Câu kia là đồ cổ, nhất định b/án được giá tốt, nên muốn đi tr/ộm ngay trong đêm…” Cô ta lẩm nhẩm nói: "Tôi đã khuyên bọn họ đừng dính đến món đồ này vì nó quá bất bình thường, bọn họ lại nói tôi m/ê t/ín, đã là thời đại nào rồi, đằng nào cũng nghèo ch*t, thà ki/ếm được một khoản tiền lớn để tận hưởng vài năm trước khi ch*t…”
Nghe đến tên con trai, trưởng làng không bình tĩnh được nữa.
Lão ta giương mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi vào người tôi: "Đại Trị đâu? Đại Trị đi đâu rồi?”
Tôi làm sao mà biết được?
Dò hỏi không có cửa, trưởng làng suy nghĩ chốc lát, quyết định ra tay từ nhà đám anh em của Từ Đại Trị, lục soát từng nhà từng hộ.
Nhà thứ nhất chính là anh em họ của Trần Hổ, nhà Trương Viễn.
Một đám người ồn ào ùa vào sân nhà anh ta, còn chưa đợi gọi cửa thì nghe thấy tiếng động kì lạ ở trong phòng ngủ của Trương Viễn.
Đám phụ nữ ngay lập tức đỏ mặt, đám đàn ông cũng ngẩn người ngay tại chỗ.
Giữa ban ngày ban mặt, Trương Viễn không những không ra đồng làm việc mà còn trốn ở trong nhà làm cái việc này.
Nhất thời, chúng tôi đi vào cũng không được, mà không vào cũng không xong, trong lúc ngại ngùng đứng trong sân thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ trong phòng vọng ra:
"Anh Viễn… anh Viễn… c/ứu mạng với…”
Sắc mặt của trưởng làng nhanh chóng thay đổi, bước nhanh mấy bước đi đến đ/á mở cửa.
Chỉ thấy Trương Viễn nằm trên giường đất, sắc mặt trắng xanh, không động đậy.
Trưởng làng giơ tay xuống mũi dò hơi thở của anh ta, chỉ có thở ra mà không có hít vào, đã không còn khả năng sống sót nào.
Mà cạnh gối của anh ta có để một miếng ngọc Câu bóng loáng mượt mà, nhìn kỹ thì thấy màu đen bên trên dường như càng đậm hơn.