Chương 9
Mấy ngày liền, bà nội thường ra ngoài vào ban đêm rồi tối muộn mới trở về.
Vì vậy, tôi hỏi bà nội: "Bà ơi, khi nào ông nội sẽ đến tìm chúng ta?"
Bà nội sững sờ trong vài giây rồi nói: "Sắp rồi, ông nội con sắp tới tìm chúng ta rồi."
Sau khi bà nội nói xong điều này thì bà kéo tôi vào vòng tay và nói: "Hạ Phúc, cháu có sợ ông nội không?"
Tôi lắc đầu: "Cháu không sợ.”
Bà nội nói: "Ông nội biến thành cái gì, cháu cũng không sợ đúng không?"
Tôi nói: "Không sợ ạ."
Bà nội mỉm cười, bà sờ đầu tôi: "Bà không nuôi cháu vô ích, đợi vài ngày nữa, bà sẽ đưa cháu đi gặp ông nội."
Ngay sau khi bà nội nói xong, thì tôi thấy ông cậu bước vào sân, trong tay ông ấy cầm một con gà trống đã bị gi*t.
Bà nội nói: "Sao lại gi*t gà rồi, thật lãng phí."
Ông cậu mỉm cười nói: "Ở nhà không có ai, bọn trẻ cũng không ở nhà, chị không dễ gì mới đến đây, ăn nhiều chút đi.”
Ông cậu rất tốt, nhưng ông ấy bị t/àn t/ật, mắt trái không thể nhìn thấy.
Bà nội nói: "Lần sau đừng cầm tới nữa."
Bà nội nói xong thì mang con gà đến đến nhà kho, ông cậu ở lại chơi với tôi.
Một lúc sau, bà nội hầm gà rồi mang thức ăn để lên bàn.
Trong bữa ăn, ông cậu nói: "Chị, buổi tối đừng ra ngoài, gần đây em nghe người dân trong làng nói chuyện, dạo gần đây không yên bình, đã có hai đứa nhỏ mất tích rồi, bây giờ gia đình nào cũng không dám cho trẻ con ra ngoài, phải để ý kỹ Hạ Phúc.”
Bà nội sững sờ trong vài giây, bàn tay cầm đũa của bà hơi r/un r/ẩy.
Bà nội nói: "Có gì mà không yên bình, chắc chạy ra ngoài chơi thôi, qua mấy ngày nữa sẽ quay về.”
Ông cậu cau mày nói: "Không giống như chạy ra ngoài chơi, em nghe người ta nói trong làng có x/á/c sống.”
Khi ông cậu nói điều này, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Bà nội không trả lời, bà gắp gà cho ông cậu: "Ăn nhiều đi, lát nữa em đi cùng chị về nhà, chị gửi một ít gà cho ông nội Hạ Phúc, em cũng có thể giúp ông ấy, nhà chị sắp sửa xong rồi.”
Ông cậu gật đầu: "Được."
Bởi vì mắt của ông cậu không được tốt lắm cho nên không ai trong làng nhờ ông ấy giúp đỡ, vì nghĩ ông ấy không may mắn, đặc biệt là chuyện xây nhà, sợ không thuận lợi.
Ông cậu vẫn muốn giúp đỡ.
Sau khi ăn xong, bà nội bỏ con gà còn lại trong nồi vào trong tô, ông cậu lên xe lừa, bà nội nói: "Hạ Phúc, đừng chạy lung tung."
Tôi gật đầu: "Dạ vâng ạ.”
Khi họ rời đi, tôi là người duy nhất còn lại ở nhà.
Tôi chơi trong sân một lúc, phải rất muộn bà nội mới quay về.
Thịt trong tô của bà vẫn còn đó, vì vậy tôi hỏi bà nội: "Bà nội, ông nội không ăn thịt sao?"
Bà tôi đặt tô thịt lên bàn, bà nói: "Ông nội con chỉ ăn vài miếng, còn lại để hết cho cháu."
Sau khi bà nội nói xong, thì bà rửa tay trong chậu rửa mặt, có m/áu trong móng tay của bà, tôi lại gần bà.
Bà nội nói: "Hạ Phúc, cháu đừng ở mãi trong nhà thế, đi chơi với trẻ con trong thôn đi, dẫn chúng đến nhà chúng ta chơi, nhà chúng ta có kẹo viên đó."
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy trong mắt bà nội đầy sự xảo quyệt, bà dường như đang tính toán điều gì đó.
Tôi nói: "Trẻ con trong làng không ra ngoài chơi, các bạn đều ở nhà.”
Bà nội trừng mắt nhìn tôi, tức gi/ận nói: "Vậy thì cháu có thể đến nhà của chúng chơi, rồi dẫn chúng ra ngoài."
Thấy bà nội tức gi/ận, tôi không dám nói gì.
Lại qua vài ngày nữa, bà nội luôn thở dài, tính khí của bà ngày càng tệ, mà tôi cũng rất lâu rồi không gặp ông cậu.
Tôi nói: "Bà nội, tại sao ông nội vẫn chưa đến tìm chúng ta?"
Bà nội nhìn tôi và nói: "Bà sẽ đưa cháu đến gặp ông nội nhé."