Chương 16
Thái tử bị lật đổ, Hoàng hậu bị phế truất, Tạ gia lại khôi phục vinh quang như xưa, Tạ tiểu tướng quân tự mình đưa y phục và mũ miện của cô mẫu vào tổ m/ộ. Nói nhỏ thì là Tạ tiểu tướng quân lại trở thành người được sủng ái trong mắt các quý nữ; nói lớn thì là phe chủ hòa đã hoàn toàn sụp đổ, Yến Vân Thập Lục Châu cũng phải tự mình lấy lại.
Thánh thượng không có nhiều con cái, giờ đây trong các hoàng tử trưởng thành chỉ còn lại mỗi Chu Diễn. Đang lúc thịnh thế, mọi người đều biết, vị nhị hoàng tử này không hề hiền lành như vẻ bề ngoài. Lập lại phe cánh, chia bài mới, rối ren hỗn độn, hết người này biểu diễn lại đến người khác lên sân khấu.
Còn hiện giờ, vị nhị hoàng tử này đang ở đối diện ta, rót trà, động tác lưu loát tự nhiên, hàng mi dài buông xuống, trông vô cùng nhàn nhã thư thái.
Ta nhìn y một lúc lâu, cuối cùng không kiềm chế được mà hỏi: “Chuyện của Tề Anh và Tạ Linh Vân rốt cuộc là như thế nào?”
Chu Diễn đợi hồi lâu, chắc không ngờ rằng ta lại hỏi điều này, không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng nói: “Công chúa Tề Anh và Vân phi nương nương à, thật ra qu/an h/ệ của hai người không tệ như bên ngoài đồn đại, ngược lại, qu/an h/ệ của họ tốt đến mức không giống tình tỷ muội bình thường. Tề Anh mang th/ai sinh nữ, lại bị Hoàng hậu thiết kế tráo đổi bằng một con mèo rừng l/ột da, rồi đổ cho Dung phi là do dùng vu thuật. Mẫu phi của ta cũng trong đó, mơ hồ đẩy thêm một tay. Chẳng qua là một màn tranh đấu trong cung bình thường thôi.”
Y nói vài câu nhẹ nhàng, nhưng ta lại cảm nhận được những sóng gió kinh hãi ẩn sau đó.
Ta vốn chỉ là tò mò, nhưng không khỏi cảm thấy y từng có quãng thời gian khó khăn.
“Trong cung đều như vậy sao?”
Chu Diễn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười đáp: “Phần lớn là như vậy.”
Ánh mắt y đặt trên người ta, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
“Nhưng chúng ta sẽ không như vậy.”
Ta cố tình trêu y.
“Chúng ta? Những ai là chúng ta?”
“Chỉ có ta và ngươi. Chúng ta.”
“Chúng ta sẽ không như vậy chứ?”
Chu Diễn đứng dậy cúi người về phía ta, ống tay áo rộng của y quét qua khiến chén trà trên bàn nhỏ rơi xuống đất. Đôi môi y chậm rãi, từ mắt ta từng chút một di chuyển xuống, cuối cùng chạm vào môi ta. Ta muốn lùi lại, nhưng bị một tay y đưa vào tóc, giữ ch/ặt phía sau đầu.
Hàng mi của y thật dài, rơi trên mặt ta như chạm đến cả tâm h/ồn, tựa như một con thú ngủ đông, y dịu dàng phác họa đôi môi ta, chờ đến lúc ta lơi lỏng, y chợt tấn công, mở khóa hàm ta mà tiến vào sâu hơn. Ta không còn đường thoát.
Ta khẽ thở dốc, hồi lâu y mới buông ta ra, gương mặt hiện lên chút thỏa mãn hiếm hoi.
Chu Diễn tựa trán vào trán ta, ánh mắt nghiêm túc đến vậy: “Chỉ có ngươi, sau này cũng sẽ là ngươi. Ta cũng chỉ thích ngươi thôi, Khương Tú.”
Thanh Linh công chúa muốn gặp ta. Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp riêng kể từ khi ta biết đến sự tồn tại của nàng ấy.
Nàng vẫn sinh động như vậy, chỉ có ở biên giới mới có thể sinh ra một đóa hoa nhẹ nhàng và thanh thoát như thế.
Thanh Linh đỏ hoe đôi mắt, nói rằng nàng ấy có lỗi.
Ta hỏi, nàng có lỗi gì chứ?
Nàng nói, nếu không phải do nàng, có lẽ mọi việc đã không đến nông nỗi này.
Nông nỗi gì? Ngươi và ta đều tự hiểu.
Ta nói, không phải đâu.
Thanh Linh kể lại một câu chuyện mà ta chưa từng nghe qua.
Nàng ấy nói rằng ngày trước, Tạ Yến Qua trên chiến trường vốn có thể toàn thắng mà rút lui, lại thêm việc đã sớm âm thầm điều tra được rằng Thanh Linh bị cung nhân giấu kín ở một nơi gần đó, nên đã bí mật tới đón nàng. Không ngờ lại bị phục kích, thân tín bên cạnh đều bỏ mạng. Trên đường cùng Thanh Linh, y phải đối mặt với vô số lần ám sát, và y ngày càng nhận rõ con đường này khó khăn đến mức nào.
Thanh Linh nói, Khương tỷ tỷ, trên đường đi y lấm lem như một kẻ ăn mày, nhưng lúc nào cũng cẩn thận dùng tuyết để từng chút một lau sạch bụi bẩn trên tay, rồi lấy ra một vật được đặt sát bên trái tim. Y nhẹ nhàng vuốt ve nó, nhưng chưa bao giờ mở ra. Đôi lúc ta tò mò, hỏi y đó là gì. Y không trả lời, chỉ quay đầu mỉm cười với ta. Ngày hôm sau, y lại gấp rút lên đường, nói rằng y phải tham dự một buổi lễ cập kê tốt đẹp nhất, vì có người vẫn đang đợi y. Khi ấy, ta không hiểu vì sao lời y lại vui vẻ như vậy, mà nghe vào lại khiến lòng người ta nhói đ/au.
Thanh Linh nói tiếp, cũng giống như ta không hiểu vì sao y toàn tâm toàn ý trở về, nhưng lại công khai từ hôn. Hôm đó khi tấm rèm được vén lên, ta nhìn thấy tỷ ngồi ngay ngắn trong xe. Ta liền biết, người đó là tỷ, chỉ có thể là tỷ. Ta đã làm tỷ tổn thương. Sau khi trở về, Tạ Yến Qua lại luyện ki/ếm suốt đêm, ch/ém cho bụi tre nát bét. Y nói với ta, Thanh Linh, đời này ta sẽ không bao giờ còn vui vẻ nữa. Sau này ta mới hiểu. Nếu không dựa vào thứ tình yêu không rõ ràng này, thì làm sao có thể gắn bó với y từng phút từng giây, tránh được những nghi kỵ và hàng loạt mũi tên ám sát không đếm xuể kia.
Còn có một lý do khác nữa.
Nếu số phận kề lưỡi d/ao lên đầu ngươi, ngươi còn dám nắm tay cô nương của mình cùng đối mặt chăng?
Y cũng sợ. Một người như y cũng biết sợ.
Ta nhìn Thanh Linh khóc đến nghẹn ngào, bỗng một giọt lệ rơi xuống tay mình. Ta đưa tay lên chạm vào, mới nhận ra gương mặt đã đẫm nước mắt.
Ta ngăn nàng lại, không cần nói thêm nữa.
Thật tốt. Đến đây ta đã mãn nguyện rồi. Thì ra trong những năm tháng khó khăn đó, không một ai phụ lòng ta. Ta đã thỏa mãn rồi.
Ta từng có một mùa đông, bệ/nh đến mơ màng không tỉnh. Đôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thiếu niên áo đen cưỡi ngựa đen cười vang mà đi qua; đôi khi lại thấy những vị khách kinh ngạc khắp sảnh đường, cùng một bóng lưng quyết tuyệt rời đi trong gió tuyết; cũng có khi nhớ lại năm ấy đi dạo phố, chiếc mũ khẽ lật lên theo gió, thiếu niên từ trên bậc thềm bước xuống cười nhàn nhạt, khen một tiếng, màu sắc thật đẹp.
Nhưng ta đã không còn đứng lại trong mùa đông nữa.
Có người lau đi giọt lệ cuối cùng bên má ta, ta ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
Chu Diễn nhìn ta: “Ta chỉ cho phép nàng vì hắn mà khóc thêm lần này nữa thôi.”
“Được.”