Chương 17
Thánh thượng từ sau sự việc của Thái tử thì bệ/nh nặng, nhờ vậy mà Nhị hoàng tử Chu Diễn đảm đương việc giám quốc.
Khi đợt tuyết đầu tiên của mùa đông vừa rơi xuống, Chu Diễn mượn danh của Dung phi nương nương để đón ta vào cung.
Chu Diễn đang cùng Tạ Yến Qua ngồi bên đình đun trà, có lẽ là bàn bạc chuyện xuất chinh năm nay. Ta bước tới, y liền nắm lấy tay ta một cách rất tự nhiên, hỏi sao lại mặc ít thế này.
Ta mỉm cười đáp rằng như vậy là đủ rồi.
Ngoảnh đầu lại thì phát hiện không biết từ khi nào Tạ Yến Qua đã rời đi.
Tuyết đã ngừng rơi, y bước đi một mình phía trước. Trắng xóa một màu, vì sự thanh nhã mà lớp tuyết nơi này chưa từng bị quét dọn. Tạ Yến Qua từng bước từng bước tiến lên, rồi dường như bị vấp ngã, bất ngờ ngã xuống tuyết, một hồi lâu vẫn chưa gượng dậy được.
Chu Diễn quay đầu nhìn ta cười, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ừ, chúng ta.
Chu Diễn đi phía trước, còn ta theo bước chân y để lại trên nền tuyết mà bước theo.
Gió bị y chắn lại phía trước, tuyết trắng tinh khiết mịn màng.
Bỗng ta nghĩ, nếu cứ đi mãi như thế này, cũng không phải là không được.
Phiên ngoại của Tạ Yến Qua — Trần gian làm sao được vẹn toàn đôi đường
Tạ Yến Qua từng có thời niên thiếu cuồ/ng ngạo, tự xưng là bậc nhất trong chốn nhân gian. Cô mẫu của y được sủng ái trong cung, phụ thân và tổ tiên đều là anh hùng trấn giữ sơn hà Đại Chu. Cuộc đời của y từ khởi đầu vốn đã khiến trời cao cũng phải gật đầu mãn nguyện. Phụ thân y hỏi: “Con ta, chí hướng của con là gì?” Y thu ki/ếm trong tay lại, trên lưỡi ki/ếm có một đóa hoa đào mỏng manh mà không hề r/un r/ẩy. Tạ Yến Qua chau mày, không nói một lời.
Về sau, cô mẫu của y ch*t oan, hai người thúc phụ cũng vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường của Yên Vân Thập Lục Châu. Trong phủ Tạ gia vang lên tiếng khóc bi thương, Yên Vân Thập Lục Châu cũng đã rơi vào tay giặc. Vinh quang trăm năm của Tạ gia cuối cùng cũng bị bao phủ bởi một màn u ám. Tạ Yến Qua quỳ xuống trước linh cữu của thúc phụ, y nhắm mắt lại, đã hiểu rằng chí hướng của cuộc đời này không phải để trở thành một công tử phong lưu bậc nhất, mà là để giành lại những thứ mà tổ tiên y đã mất.
Tạ Yến Qua luôn sống một cách mãnh liệt và rực rỡ, bất kể bao nhiêu chuyện xảy ra về sau, y chưa bao giờ hối h/ận về lần đầu gặp gỡ. Y bước xuống bậc thềm, gió thổi tung tấm sa của thiếu nữ mười lăm tuổi, vừa hay rơi xuống chân y. Y nhặt lên, nếu trên đời thực sự có chuyện một lần gặp quân tử, nhầm lỡ cả đời, thì cũng nên có chuyện một lần gặp Khương Tú, nhầm lỡ cả đời. Ngày hôm đó, ánh nắng trong suốt như lưu ly, thiếu nữ đứng đó, từ cổ đến đôi mày ánh mắt đều mang một vẻ mỏng manh, xa cách mà lạnh lùng. Tạ Yến Qua khi ấy chưa biết tình ái là gì, đ/è nén cơn xao xuyến, tim đ/ập dồn dập trong lòng, vẫn giữ vẻ lười nhác và kiêu ngạo như mọi khi, buông một câu, màu sắc đẹp lắm.
Y đã đi qua biết bao nơi trên đời, nhưng mãi mãi không thể quên rừng trúc rì rào ấy, nơi y gặp Khương Tú, như gặp được nữ thần trong lòng mình.
Khương phủ nằm ở phía đông thành, Tạ phủ lại ở phía tây thành. Tạ Yến Qua thường cưỡi ngựa băng qua hơn nửa Kinh thành, nhưng vận may của y vốn chẳng tốt, mười lần đi thì đến chín lần không gặp được Khương Tú. Chỉ có duy nhất một lần, y dừng cương ngựa, tim đ/ập rộn ràng, nhưng vẫn phải giữ lấy ba phần xa cách kiêu ngạo của một công tử Tạ gia. Y chưa từng cố gắng làm ai vui, nên cũng chẳng trách thiếu niên này vụng về, Tạ Yến Qua lặng lẽ nhìn Khương Tú, cúi mắt nói: “Đại tiểu thư Khương gia, lúc nào cũng giữ quy tắc, từng bước chân đều như đã đo đạc, ngươi sao phải khổ sở như vậy?”
Y là thiếu niên chẳng biết cách lấy lòng cô nương, không an phận, nhưng lại thường quanh quẩn ở tiệm thư họa nơi góc phố gần Khương phủ để uống trà. Y biết rằng có một cô nương với đôi mày dài, tóc đen nhánh ngồi yên lặng bên phòng bên cạnh, đôi khi gảy đàn cầm, đôi khi gảy không hầu, âm thanh lan tỏa đến tận nơi này. Tạ Yến Qua liền tựa vào trán, mỉm cười. Mười bảy tuổi, y gặp Khương Tú, từ đó trong chí nguyện cả đời lại có thêm một Khương Tú.