Chương 18
Vào thời điểm đẹp nhất, khi hoa bay trắng thành, Tạ Yến Qua toại nguyện cùng Khương gia kết thân. Trong những khoảnh khắc đẹp nhất cũng đã xảy ra biết bao biến cố, chẳng hạn như thành Yên Vân lại dậy sóng can qua, hay như hành tung của công chúa cũng dần hé lộ.
Y vẫn nhớ rất rõ, khi Khương Tú sắp đến tuổi cập kê, y chuẩn bị ra trận và đã dặn nàng hãy chờ đợi y. Y nói sẽ tặng nàng món lễ cập kê đẹp nhất. Khi đó, Tạ Yến Qua còn trẻ, chưa hiểu rõ thế sự khó lường, lời hứa tốt đẹp nhất thường chẳng thể trọn vẹn.
Sau khi trận chiến kết thúc, y vội vã đưa Thanh Linh trở về. Trong lúc bị phục kích, toàn bộ thân tín đều không ai sống sót, y may mắn thoát thân cùng Thanh Linh, nhưng trên đường trở về vẫn không ngừng bị truy sát. Cả đời Tạ Yến Qua luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp cảnh hiểm nguy như vậy. Chính lúc ấy, y mới thấu rõ, trên con đường phủ đầy m/áu này, rốt cuộc là những bóng đen dày đặc đến nhường nào. Lễ vật y chuẩn bị cho lễ cập kê của nàng là một chiếc quán bằng lưu ly, món hồi môn từng theo Bình Thành công chúa khi nàng lưu lạc giữa chốn dân gian, một báu vật được chế tạo từ sức mạnh của cả quốc gia, vậy mà trong m/áu tan vỡ không chút thương tiếc.
Suốt cuộc đời, Tạ Yến Qua chỉ khóc duy nhất một lần như thế. Y từ trong tuyết bò dậy, ngã ngửa ra trên nền tuyết trắng xóa khắp trời, nước mắt hòa cùng m/áu thấm vào tuyết lạnh. Y cảm thấy cả đời mình đã chìm sâu trong mùa đông rồi, nhưng y lại nhớ rằng còn có người vẫn đang đợi y. Dưới mái hiên ấy, trên mặt đất phủ đầy cánh hoa rơi, Khương Tú vẫn đang chờ y.
Nhưng phải làm sao đây? Ta nào dám kéo nàng cùng bước vào con đường đầy bóng tối.
Y nghĩ vậy, lòng lại càng đ/au đớn hơn.
Mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất dày. Chàng thiếu niên tướng quân mới mười chín tuổi, nước mắt lẫn m/áu hòa vào nhau, đã đưa ra một quyết định không thể đ/au đớn hơn nhưng lại không hối tiếc.
Năm tháng đối với người ngoài cuộc chẳng qua chỉ là thoáng qua trong chớp mắt. Sau này, Tạ Yến Qua nhiều lần rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng không còn mang dáng vẻ tuyệt vọng như thuở ban đầu. Hậu thế viết truyện về y, có người hỏi: "Cả đời ngài thuận lợi như thế, có điều gì tiếc nuối chăng?" Y chỉ lắc đầu, im lặng.
Những tiếc nuối và hối h/ận trong đời, hóa ra đ/au đến mức không thể nói thành lời.
Y đ/au lòng vì ngày ấy nàng suýt được chải tóc cập kê, cúi đầu là có thể thấy hàng mi dài đong đưa của nàng, nàng nhỏ bé đến nỗi chỉ cần ôm nhẹ là đã vào lòng. Khi ấy, y mỉm cười nói rằng đã có người trong lòng, từ bỏ hôn ước.
Y từng vì kẻ c/ôn đ/ồ nhục mạ nàng mà gi/ận dữ, khoác áo gấm, cưỡi ngựa lao đi, lướt qua nàng đang cùng người khác bên dòng nước dưới tán liễu mới đ/âm chồi.
Cả đời y giữ lại trong lòng chỉ một bức tranh đã đ/á/nh đổi bằng cả mạng sống, trên đó ghi dòng chữ "Ba nguyện ước: mỗi năm mỗi tuổi không gặp lại." Chỉ một câu ấy thôi đã đủ giam cầm trọn niềm vui của y.
Y nhìn nàng bước lên kiệu hoa của người khác, không biết những lễ vật ngày xưa từng mượn danh từ hôn ước để trao cho nàng liệu có còn lẫn trong những rương sính lễ kia hay chăng. Y đã từng vô số lần mơ tưởng đến cảnh cùng nàng chung sống, tóc bạc bên nhau, nhưng giờ đây, đến nửa bước cũng chẳng thể tiến gần.
Y luôn giữ lời, những điều nói dưới ánh trăng đều là thật lòng. Y từng nói, cầu mong mọi nguyện ước của nàng đều thành hiện thực.
Năm y hai mươi bốn tuổi, Yến Vân Thập Lục Châu cuối cùng cũng thu về, cũng là một mùa đông, nghe tin nàng đã sinh một nữ nhi, ngọc ngà như châu báu. Y cũng thích con gái, nghĩ đến đứa bé nhất định sẽ dễ thương như Khương Tú.
Thế nhưng y lại bước đi chậm rãi trong tuyết, cuối cùng cũng ngã quỵ xuống tuyết. Y nhớ đến Khương Tú năm mười lăm tuổi, nét đẹp trong trẻo, thanh tao, rạng ngời như vậy. Yến Vân Thập Lục Châu đã lấy lại được, danh tiếng của cô mẫu và hai vị thúc phụ đã được trả lại sự trong sạch, nhưng y chưa từng tuyệt vọng đến thế khi nhận ra rằng, y đã bị giam cầm mãi mãi trong mùa đông năm ấy, không bao giờ muốn bước ra ngoài nữa.
- Hết -