Chương 9.1
9.
Suy cho cùng làm Thái hậu cũng có những tay chân không buông bỏ được, may mà nhi tử ngoan của ta biết điều, chủ động thoái vị.
Năm thứ mười lăm tiến cung, cuối cùng ta cũng ngồi được vào vị trí mà ta nằm mơ cũng muốn, đổi quốc hiệu thành Chu.
Trở thành người tôn quý nhất trong thiên hạ.
Chỉ là lúc ban đầu trong triều có quá nhiều người có ý kiến phản đối, nhưng không quan trọng, M/ộ Sanh đã thiết lập hai ải đông tây làm tay sai cho ta.
Tất cả những chuyện ta không tiện làm đều tùy hắn ta làm.
Nếu như chuyện mà người ta từng phản đối nhiều nhất là nữ tử như ta lại trở thành nữ hoàng, vậy thì bây giờ chuyện mà mọi người muốn nhất là M/ộ Sanh phải ch*t.
Năm thứ ba sau khi ta lên ngôi, đối với chức vị của ta thì trong triều đã không còn lời ra tiếng vào phản đối gì nữa.
Nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất là các đại thần phải liên hợp lại, đó là: “Gi*t M/ộ Sanh.”
Về chuyện này thì M/ộ Sanh không có phản ứng gì, ban đêm hắn ta rửa chân rồi xoa bóp cho ta.
Ta hỏi hắn ta nghĩ gì.
Nhưng hắn ta chỉ thành kính hôn lên mu bàn chân của ta rồi nói: “Ta đã nói rồi, bệ hạ muốn bước đi trên mây xanh thì ta sẽ là chiếc thang cho bệ hạ.”
Năm tháng trôi qua, ngoài việc nơi thái dương của hắn ta xuất hiện vài sợi tóc bạc thì thời gian vẫn luôn rất ưu ái hắn ta.
Nếu không phải bên ngoài người ta nói hắn ta là thái giám lớn nhất trong cung thì mọi người cũng chỉ nghĩ rằng hắn ta là một công tử ca quang phong tế nguyệt.
Ta nghĩ biết đâu hắn ta sẽ tỏ ra chẳng màng nói: “Gi*t hết tất cả bọn họ.”
Hoặc là c/ầu x/in ta thương xót.
Nhưng ta không ngờ rằng cuối cùng hắn ta lại nói muốn trở thành chiếc thang cho ta.
“Tại sao thế?”
“Không tại sao cả, Triệu Vân Nô xứng đáng trở thành người ưu tú nhất thế gian.”
Ngày M/ộ Sanh lìa đời, cả triều ăn mừng, họ gọi ta là đế vương anh minh nhất, chắc chắn sau này họ sẽ phò tá tốt cho ta.
Ha ha, thứ mà cuộc đời Triệu Vân Nô ta gh/ét nhất là bị người khác u/y hi*p.
Năm thứ tám sau khi ta lên ngôi, ta cũng đã gi*t ch*t tên triều thần cuối cùng trong số mười hai tên đã u/y hi*p ta.
Toàn bộ quốc gia đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Trong khi đó ta cũng ban bố hai sắc lệnh, một là bắt buộc niêm phong tất cả các kỹ viện trong cả nước, từ giờ trở đi nữ tử của Đại Chu đều được đi học, làm việc, đỗ đạt công danh.
Nếu ngay từ đầu không bị ép buộc bất đắc dĩ như vậy thì tại sao ta lại b/án mình.
Cô nương của Trường Lạc Phường không nguyện ý thì bọn họ có đủ mọi cách để dày vò người ta, cho người ta vào bao gai rồi bỏ thêm một con mèo vào, sau đó dùng gậy đ/á/nh liên tục vào người con mèo, chờ đến khi mở bao gai ra thì không còn một tấc da thịt nào của cô nương trong bao gai là còn nguyên vẹn.
Dù ngang ngược thế nào thì vẫn còn có đủ cách hạ dược, cường bạo.
Ta chỉ có thể ép buộc bản thân mình trở thành người đắt nhất ở đó.
Mà bây giờ thiên hạ này là của ta, ta sẽ không bao giờ nén gi/ận để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Sắc lệnh thứ hai là bãi bỏ thái giám chế.
Trong mắt ta thì hoạn quan và kỹ nữ đều là những th/ủ đo/ạn mà kẻ cầm quyền tạo ra để đàn áp dân nghèo, nhưng bây giờ kẻ ở tầng lớp thấp kém nhất như ta đã leo lên cao được rồi, thì cả hai thứ này đều phải biến mất.
Người tuấn mỹ vô song đang ngồi bên cạnh ta nhìn ta, ta vỗ nhẹ vào tay hắn ta rồi nói: “A Sanh, ta đều hiểu.”
Đúng, M/ộ Sanh chưa ch*t, thứ hôm đó ta đưa cho hắn ta là th/uốc giả ch*t thôi.
Sau khi M/ộ Sanh tỉnh lại thì đã hỏi ta tại sao như vậy.
Ta vừa hôn lên trán của hắn ta vừa nói: “Ngươi tuấn tú như vậy, làm sao ta có thể cam tâm để ngươi ch*t được.”