Chương 196: có những thứ không phải muốn ngừng là ngừng được... (12)

Tây Linh Nhược Vũ
Nguồn: truyenfull.vision
"Dạ Nguyệt! Ngươi giải thích cho Trẫm đây là cái gì?" Một bản tấu chương theo đó nện xuống nền nhà lạnh lẽo. Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn không chớp lấy một cái từ tốn nhặt lên bản tấu chương dáng người cao lớn đĩnh đạc. "Bệ hạ hà cớ phải làm vậy, cho dù người làm gì ta vẫn sẽ không rời đi". "Dạ Nguyệt!!!" Thiếu niên gằn giọng phẫn nộ đôi mắt như muốn chọc thủng người bên dưới. Hắn lại mặc nhiên như không cảm thấy, từng bước hướng lên trên cho đến khi đối diện với người đó. "Người đừng phí công vô ích nữa, năm đó ta đã thề rằng cả đời này đi theo người, ta chính là thanh kiếm của người, chỉ đến khi người không cần ta nữa ta sẽ rời đi". Thiếu niên có chút mất kiên nhẫn nói:" Bây giờ Trẫm không cần ngươi". "Người cần, đây là lúc người cần ta nhất, hãy thôi ngang bướng đi" nói xong hắn liền quay đầu bước ra khỏi đại điện. "Dạ Nguyệt đứng lại! Ngươi..." ———————————— Hắn nhớ rằng năm đó khi thiếu niên đăng cơ, người mới chỉ vừa  tròn 13 tuổi, năm đó hắn đã nói gì nhỉ? Chỉ cần người sống hắn sống, người chết hắn liền bồi táng theo người, hắn nguyện làm thanh kiếm thay người chắn đi máu tanh, tăm tối.