Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Túc Dạ Sanh Ca
Cập nhật:

Chương 108

: 0 Lạc  Tinh  Dữ  chỉ  mới  là  một  cậu  bé  con...  năm  tuổi  thôi,  nhưng  về  mặt  học  tập,  cho  tới  bây  giờ  chưa  có  cái  gì  làm  khó  được  cậu  bé. Nhưng  hôm  nay  lần  đầu  tiên  cậu  bé  có  một  chút  cảm  giác  bị  đánh  bại. Cậu  bé  cố  gắng  cả  một  đêm,  tu  luyện  lại  không  có  tiến  triển  gì,  giống  như  là  đang  ngồi  ngủ,  cậu  bé  hoàn  toàn  không  biết  linh  khí  rời  rạc  trong  trời  đất  có  hình  dạng  gì. Vẽ  bùa  cũng  vẽ  không  xong,  bùa  chú  trên  giấy  mà  Lạc  Văn  Thư  vẽ  nhìn  vào  thì  rồng  bay  phượng  múa  rất  phức  tạp,  nhưng  cũng  chỉ  là  một  hình  vẽ  lớn,  cậu  bé  vẽ  theo  mấy  lần,  cũng  đã  biết  vẽ. Nhưng  khi  cậu  bé  thử  tự  vẽ  hoàn  chỉnh  một  tấm  bùa,  lại  phát  hiện  đặt  bút  xuống  vẽ  không  được  bao  lâu,  mặc  kệ  như  thế  nào  cũng  không  có  cách  nào  vẽ  được  nữa. Giống  như  có  một  loại  vật  chất  vô  hình  ngăn  cản  ngòi  bút  của  cậu,  vốn  dĩ  trong  đầu  đã  nhớ  được  quá  trình  vẽ,  hình  dạng  của  búa  chú  một  cách  hoàn  chỉnh,  cũng  vì  ngăn  cản  này  mà  trở  nên  rối  loạn  giống  như  một  chén  trứng  gà  bị  trộn  giữa  lòng  trắng  và  lòng  đỏ,  hoàn  toàn  không  nghĩ  ra  được  cái  gì. Lạc  Tinh  Dữ  thử  mấy  lần,  mỗi  lần  bắt  đầu  vẽ  không  lâu,  hoặc  là  vẽ  được  một  nửa  thì  không  có  cách  nào  tiếp  tục  được. Mà  sau  khi  cậu  bé  lựa  chọn  đặt  bút  xuống  từ  bỏ,  tất  cả  lại  khôi  phục  như  bình  thường. Lạc  Tinh  Dữ  cắn  môi,  có  chút  ủy  khuất  nhìn  Lạc  Văn  Thư,  "Mẹ,  có  phải  con  rất  ngốc  không?" "Không  có,  con  rất  thông  minh,  là  đứa  bé  thông  minh  nhất  mà  mẹ  thấy."  Lạc  Văn  Thư  sờ  đầu  cậu  bé. Lạc  Tinh  Dữ  nghe  vậy  thì  được  an  ủi,  nhưng  rất  nhanh  ủy  khuất  lại  xông  lên,  "Nhưng  cái  mẹ  dạy  con,  con  không  học  được  gì  cả..." Giọng  nói  của  cậu  bé  ngày  càng  nhỏ,  bỗng  nhiên  chuyển  chủ  đề,  hỏi  tới  vấn  đề  lúc  trước,  "Mẹ  ơi,  con  muốn  biết,  trước  kia  mẹ  tu  luyện  bao  lâu  thì  cảm  nhận  được  linh  khí?" Vấn  đề  này,  trước  đó  Lạc  Văn  Thư  không  nói  cho  cậu  bé  biết,  bây  giờ  càng  không  thể  nói  được. Cô  suy  nghĩ  một  chút,  nói  đến  chuyện  của  thế  giới  cũ. "Thế  giới  của  mẹ,  không  giống  với  nơi  này." "Mặc  dù  đều  có  linh  khí  rời  rạc  trong  trời  đất,  nhưng  bên  kia  linh  khí  rất  nồng  đậm,  giống  như  bên  trong  một  căn  phòng  đặt  đầy  hoa  tươi,  con  ngồi  bên  trong  đó  tĩnh  tọa  tu  luyện,  mùi  thơm  nồng  đậm  mà  những  đoá  hoa  kia  tản  ra,  chính  là  linh  khí  rời  rạc  trong  trời  đất." "Mà  linh  khí  của  cái  thế  giới  này  lại  vô  cùng  mỏng  manh,  giống  như  trong  một  căn  phòng  đặt  đủ  loại  đồ  lộn  xộn,  bỏ  một  cánh  hoa  khô  héo  bên  trong,  sau  khi  con  thật  vất  vả  đi  vào  trong  phòng,  còn  phải  cố  gắng  tìm  được  cánh  hoa  bị  giấu  đi  kia,  sau  đó  từ  trên  cánh  hoa  khô  héo  đó,  ngửa  được  mùi  thơm  gần  như  đã  biến  mất." “Độ  khó  tu  luyện  của  hai  thế  giới,  là  hoàn  toàn  khác  nhau."