Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 109
:
0
Bức ảnh đính kèm là chiếc đèn ngủ đầu giường có hình đám mây, in khuôn mặt vui vẻ đáng yêu.
---
Buổi tối 10 giờ.
Trăng sáng sao thưa, gió lạnh từ từ thổi đến.
Vợ chồng Kim Bình An và Tiền Tiểu Lệ mới vừa tham gia xong hôn lễ của bạn, lúc này là từ trấn trở về trong thành phố.
Nửa đường có một đoạn đường không có đèn, hai bên là mảnh đồng ruộng lớn, đi xuyên qua là có thể đến đường cao tốc.
Cuối tháng tám sắp tháng chín, chính là đến mùa thu hoạch lương thực, đèn xe chiếu đến, một mảnh vàng rực rỡ.
Cửa kiếng xe không có đóng, bốn phương tám hướng, tiếng côn trùng thay nhau vang lên, cùng với tiếng âm nhạc thư giản bên trong xe, tạo thành một bản nhạc vô cùng tốt đẹp.
Tiền Tiểu Lệ ngồi bên cạnh ghế tài xế, hạ cái ghế xuống một chút, người nằm ngửa, nhắm mắt lại, câu được câu chăn nói chuyện với chồng.
"Anh Bình, em suy nghĩ, thằng nhóc Kim Hữu Tiền kia, gần đây có phải quá yên tĩnh hay không?"
"Sao vậy?" Kim Bình An vừa đáp lời vợ, tầm mắt vẫn luôn nhìn phía trước, không lơ là dù chỉ một giây.
Lại nói, thói quen tốt cài dây an toàn cho dù bị quỷ đuổi theo của Kim Hữu Tiền cũng là học được từ ông ấy.
"Trước đó vài ngày em nghe thằng bé nói hình như có thích một cô gái, đang theo đuổi, kết quả không đến mấy ngày, bỗng nhiên không thấy nói nữa." Tiền Tiểu Lệ nói.
"Loại chuyện này phải xem duyên phận, hơn nữa thằng bé còn nhỏ, không nóng vội." Kim Bình An trấn an vợ.
Nói đến chuyện này, Tiền Tiểu Lệ có chút tức giận, không nhắm mắt dưỡng thần nữa, hơi nhíu mày nói, "Em cũng không phải nóng vội chuyện này, dù sao độc thân cũng không phải là em, chuyện chân chính để em lo lắng là, sau đó bỗng nhiên thằng bé lại chìm đắm vào coi bói, suốt ngày đều treo Lạc đại sư gì đó ở bên miệng."
Tiền Tiểu Lệ vừa nói chuyện, vừa để ghế hướng lên, lại kéo dây đỏ đeo trên cổ, để lộ bùa bình an ra bên ngoài, "Còn mang một đống thứ này về, mỗi người trong nhà một cái, nói cái gì mà đã khai quang rồi, rất là linh nghiệm, tiêu tiền cũng không mua được, vất vả lắm mới cầu được..."
"Trước kia thằng bé luôn nói những thứ này đều là gạt người, sao bây giờ mình lại tin vào?"
Chuyện này Kim Bình An cũng biết, chẳng qua là không để ý, "Tin thì có, cũng không tốn mấy đồng. Còn về mấy thứ nhỏ này, mang thì mang thôi, chỉ là nhiều thêm một lá bùa bình an trên người, cũng không ảnh hưởng gì."
Trong cái nhà này, muốn thứ khác có thể không có, nhưng tiền thì lại không thiếu.
Tiền Tiểu Lệ nghe vậy liếc nhìn chồng một cái, "Em là quan tâm đến tiền của anh sao? Đây không phải là em lo lắng thằng bé bị người ta lừa, vốn dĩ chỉ số thông minh đã không cao..."
Bà ấy đang nói, bỗng nhiên nghe Kim Bình An "a" một tiếng.
"Sao vật?" Tiền Tiểu Lệ hỏi.
"Đột nhiên lại có sương mù." Kim Bình An trả lời.
Tiền Tiểu Lệ nghe vậy, ngồi dậy.
"Tại sao có thể..."
"Mặc dù đường cao tốc là ở trong núi, nhưng hôm nay gần như trạm thông tin có mặt khắp mọi nơi, chỉ cần không phải là đường hầm gì đó, gần như không có xuất hiện tình huống không có tín hiệu di động.