Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính

Túc Dạ Sanh Ca
Cập nhật:

Chương 110

0 Chương 110: "Anh  Bình,  làm  thế  nào  đây?"  Giọng  nói  của  Tiền  Tiểu  Lệ  không  nhịn  được  có  chút  run  rẩy. Những  năm  gần  đây  vợ  chồng  bọn  họ  cho  tới  bây  giờ  chưa  từng  gặp  chuyện  lạ  gì,  vì  vậy  vẫn  luôn  không  tin  mấy  thứ  kỳ  lạ. Kim  Hữu  Tiền  cũng  là  bị  bọn  họ  ảnh  hưởng,  lúc  đầu  cũng  không  tin  những  thứ  này. Nhưng  tình  huống  bây  giờrõ  ràng  đã  vượt  qua  phạm  vi  nhận  biết  của  bọn  họ. "Anh..."  Kim  Bình  An  đang  muốn  nói  chuyện,  bỗng  nhiên  cảm  nhận  được  chỗ  ngực  hơi  nóng  lên. Lúc  này  là  Tiền  Tiểu  Lệ  nói  chuyện,  "Anh  Bình,  chỗ  ngực  của  em  bỗng  nhiên  có  chút  nóng..." Kim  Bình  An  nghe  vậy  sững  sốt  một  chút,  "Em  cũng  nóng?" Trong  sự  hoảng  sợ  kinh  hoàng,  Tiền  Tiểu  Lệ  cũng  nghe  được  từ  "cũng"  mấu  chốt  bên  trong  đó,  "Anh  cũng  vậy  sao?"  Bà  ấy  vừa  hỏi  vừa  theo  bản  năng  cúi  đầu  nhìn  chỗ  nóng  ở  ngực,  nơi  đó  có  một  lá  bùa  bình  an  xếp  thành  hình  tam  giác  dán  vào  da  thịt. Bỗng  nhiên  bà  ấy  nhớ  lại  lời  Kim  Hữu  Tiền  nói  lúc  đưa  thứ  này. "...  Mẹ,  mặc  kệ  như  thế  nào,  mẹ  cũng  phải  mang  theo  bùa  bình  an  này  cho  con,  không  thể  lấy  xuống,  tắm  cũng  không  thể,  đừng  hỏi,  là  chống  nước  đó!" "Nếu  ba  và  mẹ  lặng  lẽ  lấy  xuống  bị  con  phát  hiện,  đến  lúc  đó  đừng  trách  con...?" "...  Mẹ  hỏi  con  cái  này  có  ích  gì  sao?  Con  không  thể  nói  cụ  thể  được,  chẳng  qua  nếu  có  một  ngày,  mẹ  cảm  thấy  chỗ  ngực  có  lá  bùa  dán  vào  nóng  lên,  đó  chính  là  gặp  chuyện  rồi,  dưới  tình  huống  đó,  điện  thoại  di  động  của  mẹ  sẽ  không  có  tín  hiệu..." "Tất  nhiên  con  không  hy  vọng  ba  mẹ  có  cơ  hội  trải  nghiệm  tác  dụng  của  nó,  nhưng  nếu  quả  thật  gặp  phải,  tuyệt  đối  nhớ  kỹ,  đi  theo  trực  giác,  nó  sẽ  dẫn  hai  người  đến  nơi  an  toàn!" Tiền  Tiểu  Lệ  lo  lắng  nhìn  chồng,  "Anh  Bình,  lúc  ấy  những  lời  kia  của  Nguyên  Nguyên..." "Anh  đều  nhớ."  Kim  Bình  An  nói,  tiếp  tục  nghiêm  túc  lái  xe,  "Đi  một  bước  nhìn  một  bước  đi." Nơi  này  là  đường  cao  tốc,  lại  bị  một  đoàn  sương  mù  bao  quanh. Tuy  nói  ông  ấy  cũng  không  biết  hiện  tại  mình  lái  đến  chỗ  nào  rồi,  lại  đang  đi  về  hướng  nào,  nhưng  theo  lý  thuyết  mà  nói,  cứ  lái  xe,  vẫn  an  toàn  hơn  là  dừng  lại. Kim  Bình  An  vừa  nói  xong,  bỗng  nhiên  phía  trước  trong  phạm  vi  tầm  mắt  xuất  hiện  một  bóng  dáng  loáng  tháng,  nhìn  giống  như  một  bóng  người. Lúc  này  tốc  độ  xe  của  ông  ấy  cũng  không  nhanh,  cũng  chỉ  có  hơn  hai  mươi  cây  số  trên  giờ,  nhưng  tầm  nhìn  bên  trong  đoàn  sương  mù  quá  hẹp,  dù  ông  cố  gắng  để  cho  mình  tập  trung  hết  sức,  trước  tiên  phát  hiện  tình  huống  dị  thường  đã  lập  tức  theo  bản  năng  đạp  thắng  xe,  nhưng  xe  vẫn  thẳng  tắp  đụng  vào  bóng  người  kia  sau  đó  mới  dừng  lại. Kim  Bình  An  không  biết  tại  sao  lại  như  vậy,  nhưng  giờ  phút  này  ông  ấy  không  có  lòng  dạ  nào  suy  nghĩ,  nhanh  chóng  khởi  động  xe,  tiếp  tục  đi  về  phía  trước. Hình  như  thứ  đồ  đáng  sợ  đó,  đã  bị  bỏ  lại  phía  sau. Nhưng  Kim  Bình  An  cũng  không  dám  thả  lỏng. Quả  nhiên,  lái  đi  không  được  bao  lâu,  lá  bùa  được  xếp  thành  hình  tam  giác  hơi  lạnh  dán  ở  ngực  lại  lần  nữa  trở  nên  nóng  rực.