Hồ Tiểu Thiên biết Chu Văn Cử có một vài đặc điểm của con mọt sách, một người tính tình như thế rất dễ để tâm đến những chuyện vụn vặt, hắn không sợ ông ta để tâm vào chuyện vụn vặt nhưng lại sợ bản thân gặp phải phiền hà. Hồ Tiểu Thiên nhanh chóng nhắc nhở Chu Văn Cử nói:
- Chu tiên sinh, nam nhân đại trượng phu có thể co có thể duỗi, tuy rằng Lý thị tự lập nhưng dù sao Tây Xuyên cũng là phạm vi thế lực của bọn họ, nên chúng ta nói chuyện làm việc cũng cần phải cẩn thận, núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi đun. Việc cấp bách lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhanh chóng trình báo sự mưu phản của bọn họ lên triều đình.
Chu Văn Cử nghe Hồ Tiểu Thiên nhắc nhở nên mới ý thức được lúc này Hồ Tiểu Thiên bị giam lỏng, sở dĩ nói nhiều tin tức cho ông ta cũng bởi vì hắn tin mình, còn một nguyên nhân nữa chính muốn ông ta trợ giúp hắn, cứu hắn ra khỏi miệng hổ. Chu Văn Cử nói:
]- Hồ đại nhân muốn ta làm thế nào?
Hồ Tiểu Thiên thì thầm nói ý nghĩ của hắn, hắn đã khiến người chung quanh hoài nghi thành công, đám người này hoài nghi hắn bị dịch hạch nên sinh ra sợ hãi, hiện tại chỉ thiếu một suy luận uy quyền, chỉ cần Chu Văn Cử nói hắn bị nhiễm dịch hạch thì ngay cả Lý Hồng Hàn và mọi người cũng tránh hắn không kịp nữa là...., hắn cũng sẽ không bị dẫn đến Tây Châu.
Sau khi thương lượng cùng Hồ Tiểu Thiên, Chu Văn Cử nhanh chóng đi ra khỏi cửa, lão vẫn mang theo khẩu trang, đến đình viện mới tháo khẩu trang ra, hai gã thị vệ phụ trách trông coi đến hỏi bệnh tình của Hồ Tiểu Thiên.
Chu Văn Cử thở dài nói:
- Tám chín phần là bệnh dịch hạch rồi, hắn uống nước có lẫn phân chuột nên đó là nguy cơ gây nên bệnh.
Hai gã thị vệ nghe nói thế trong lòng chột dạ, bọn họ rất hiểu y thuật của Chu Văn Cử giỏi thế nào, nếu Chu Văn Cử nói như vậy chuyện này hẳn không sai. Một người trong đó nói:
- Chu tiên sinh, ta nghe nói bệnh dịch hạch này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hắn tiếp xúc với ai thì người đó sẽ bị lây bệnh.
Chu Văn Cử nói:
- Bây giờ chưa thể kết luận được, nên cần phải theo dõi mấy ngày mới có thể kết luận được.
Một âm thanh từ đằng xa vang lên:
- Chu tiên sinh vẫn chưa xác định được bệnh sao?
Lúc này chính Lý Hồng Hàn quay lại.