Chương 248: Khai ân (hạ)

Thạch Chương Ngư
Nguồn: truyenfull.vision
Chu Duệ Uyên là một người rất am hiểu đoán ý của người khác qua lời nói và sắc mặt. Khi nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của hoàng thượng, ông ta đã biết lời nói của mình tám chín phần đã động vào vảy ngược của hoàng thượng (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận), bậc làm vua một nước vốn dĩ là một kẻ cô độc,đứng trước vạn người mà quan sát thiên hạ, từ tốn và cẩn trọng khi nghe lời khuyên của kẻ khác. Bản thân ông mặc dù là một Thái tử Thái Sư,nhưng lời nói hôm nay chỉ có thể nói khi Long Diệp Lâm còn đảm nhiệm chức Thái tử, hiện tại gã đã trèo lên được chức Đế vương, gã sẽ không cảm thấy mình ỷ được sủng ái mà kiêu, đối với gã bất kính chứ. Long Diệp Lâm cuối cùng đã khống chế được cơn tức giận trong lòng mình, gã chậm rãi gật đầu nói: - Chu ái khanh, sở dĩ trẫm có ngày hôm nay, ngươi và Quyền có công lao to lớn nhất,thưởng phạt về sau thế nào,trong lòng trẫm hiểu rõ nhất. ]Chu Duệ Uyên cung kính đáp: - Bệ hạ thánh minh. Long Diệp Lâm nói: - Về sau giang sơn của trẫm phải nhờ rất nhiều vào các ngươi rồi. Chu Duệ Uyên đáp: - Vi thần xin cung cúc tận tụy đến chết mới dừng. Hồ Tiểu Thiên nhận được mười năm công lực của Quyền Đức An, theo tuổi của lão thái giám mà tính toán cho dù hắn có ở trong bụng mẹ luyện công đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có thể tiếp cận được một phần năm công lực. Ban đầu Hồ Tiểu Thiên vô cùng lo lắng, sợ rằng luyện võ công của lão thái giám này, “tiểu đệ đệ” của mình càng luyện càng nhỏ, đến cuối cùng cho dù có chăm sóc bản thân thế nào cũng trở thành một tên thái giám. Nhưng rồi hắn luyện vài ngày liên tiếp, không thấy gì bất thường nên cảm thấy yên lòng hơn. Quyền Đức An sau khi vào cung gặp Hoàng thượng liền nói với Hồ Tiểu Thiên, tính mạng của cha mẹ hắn vẫn an toàn, vì thế bảo hắn đừng lo lắng, hãy chuyên tâm tu luyện là tốt nhất. Đã có gần mười năm công lực của Quyền Đức An, sau khi Hồ Tiểu Thiên học thêm được một số phương pháp thổ nạp, sau đó còn được trực tiếp luyện môn công phu “đề âm súc dương”. Nói thật, tu luyện môn công phu này cũng gặp áp lực tâm lý rất lớn, nếu chẳng may luyện công không được, “rút” vào rồi lại không “ra” được thì coi như hạnh phúc của đời này của hắn “Game over” rồi. Cũng may là chuyện bi thảm đó vẫn chưa xảy ra, tất cả bởi vì bất luận Hồ Tiểu Thiên tu luyện thế nào đều không thành công đem “mệnh căn tử” thu vào, hắn không kìm nổi hoài nghi có phải thứ đó của mình bình thường quá lớn hay không, |chỉ sợ rằng cả kiếp này vẫn không tu luyện được. May mà Quyền Đức An cũng không nóng vội, cũng không thúc giục hắn, mọi thứ cứ thuận theo lẽ tự nhiên là được. Quyền Đức An không hề đề cập đến những chuyện phát sinh trên triều đình, lão ta cũng rất ít ra vào trong cung. Đa số thời gian lão đều ở trong phủ. hoặc là chỉ giáo võ công cho Hồ Tiểu Thiên, hay là ngồi tán gấu về các quy định trong nội cung. Hồ Tiểu An mặc dù cảm thấy buồn tẻ, nhưng mà hắn cũng biết là Quyền Đức An đang nói về chuyện của hắn, là chỉ cho hắn về sau biết tự bảo vệ tính mạng mình trong nội cung, cho nên hắn không dám bỏ bê, chậm chạp không nghe. Hoàng thượng sau khi đăng cơ việc đầu tiên là miễn tội cho nhóm tội thần Hồ Bất Vi và Sử Bất Xuy, thể hiện rõ nhân đức của hoàng thượng. Ngay trong ngày đăng cơ, tân quân Long Diệp Lâm cũng chiêu cáo thiên hạ, đồng thời gã cũng không quên công khai lên án Tây Xuyên Lý Thiên Hành, nhưng cho dù lên án công khai, ai cũng biết là vị Hoàng đế mới đăng cơ này hiện tại không có khả năng để lựa chọn phát động một cuộc chiến thu phục Tây Xuyên. Huống hồ trước đây Tây Xuyên Lý Thiên Hành và nước Sa Già đã chính thức kí kết minh ước, cũng đã gả cô gái Lý Mạc Sầu cho Thập Nhị vương tử nước Sa Già là Hoắc Cách. Lý Thiên Hành có được nơi hiểm yếu là Tây Xuyên. Dưới trướng là một trăm ngàn đại quân, Đại Khang tuy rằng được cho là có hai triệu đại quân, nhưng gần 30 năm nay đã không phải đánh một trận chiến lớn nào, Long Diệp Lâm vừa mới đăng cơ, việc cấp bách cần làm là thống nhất và củng cố lại nội bộ Đại Khang, huống hồ Đại Ung phương Bắc nhăm nhe xâm chiếm đất đai của Đại Khang như hổ rình mồi, nếu bên trong Đại Khang có phát sinh chiến sự, rất khó đảm bảo rằng Đại Ung phương Bắc sẽ không kéo quân đội xuống phương Nam. Bài trừ ngoại tất trước an nội, vị trí hoàng đế cũng chưa vững vàng, Long Diệp Lâm vừa mới đăng cơ đã phải đối mặt với đủ loại nguy cơ, may mắn rằng bên cạnh có Chu Duệ Uyên phụ tá. Chu Duệ Uyên đề xuất biện pháp chủ yếu chính là “lấy bất biến ứng vạn biến”, tạm thời vẫn làm theo chính sách chính trị của thời trước là “cố gắng không làm bất kì theo đổi nào”. Đối với quan lại thì cũng chỉ định phải làm như thế. Chính là vì chính sách này, cho nên nhóm Hồ Bất Vi, Sử Bất Xuy mới bảo toàn tính mạng của mình. Trận mưa đầu tiên của mùa thu đã tới, nhưng công phu “Đề âm súc dương” của Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa đạt được đến tiên cảnh, thời gian Quyền Đức An đưa hắn vào cung còn không đến 10 ngày nữa, Hồ Tiểu Thiên cũng cảm thấy bản thân có chút sức ép, nếu mà luyện công không thành, chân tướng bị người khác vạch trần, sợ rằng đến lúc đó chết không chỗ đất chôn. Quyền Đức An cũng nhận ra Hồ Tiểu Thiên bất an, ngồi ở hành lang dài nhìn những mái hiên không ngừng nhỏ xuống những giọt nước mưa rơi xuống mặt đất vỡ vụn như thể những hạt chân châu bị chặt đứt, hạ giọng nói: - Sợ à? Hồ Tiểu Thiên nói: - Ta có thể sợ sao? Chết ta còn không sợ! Quyền Đức An bật cười ha hả, lão nhấc tách trà lên, nhàn nhã thong dong tự đắc nhấp một ngụm trà, sau đó phàn nàn nói: - Cái thời tiết khỉ gió này, vừa đúng cái thời điểm chân của ta gãy, lại bắt đầu đau âm ỷ rồi. Lúc nói những lời này ánh mắt mới chuyển hướng nhìn sang Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên nghe thấy câu nói đầy ý tứ trách cứ của lão, ho khan nói: - Cái chân kia của ngài, lúc đó thật sự không thể giữ lại. Quyền Đức An nói: - Ta không trách ngươi! Lão đem ấp trà để ở một bên, đứng dậy, chậm rãi nói: - Còn vài ngày nữa thôi, ta sẽ đưa ngươi vào cung. Hồ Tiểu Thiên nói: