Chương 85: Dã thú hung dữ (Hạ)

Thạch Chương Ngư
Nguồn: truyenfull.vision
Một tiếng tru thê lương từ trong rừng cây vang lên. Dưới ánh trăng, mấy chục con sói đồng loạt lao ra rừng rậm như cơn gió, nối đuôi nhau vọt tới chỗ của Hồ Tiểu Thiên. Lương Đại Tráng sợ hãi kêu lên một tiếng, chẳng nghe thấy Mộ Dung Phi Yên nói gì. Rõ ràng là tên này bị dọa sợ tới mất trí rồi, chạy chân không xuống dưới núi. Chạy được hai bước, cảm thấy bọc hành lý làm chậm tốc độ của mình liền chẳng suy nghĩ mà ném xuống dưới núi. Hai bọc hành lý nhanh chóng biến mất, không biết bị quăng xuống chỗ nào rồi. Lương Đại Tráng lúc này chỉ lo đến mạng mình đến chủ là ai cũng không để ý thì quan tâm đến hành lý làm gì nữa. Tên này cũng thật dứt khoát, hai tay ôm đầu, cuộn người lại lăn xuống sườn dốc như cục thịt lăn xuống. Như bình thường thì chắc chắn hắn sẽ không dám làm vậy. Thế nhưng trước mắt đằng nào cũng chết, thay vì để bọn sói hoang cắn xé chẳng bằng ngã chết. Hồ Tiểu Thiên lúc này cũng chẳng thèm quản gã, tay nắm gậy công sai, cõng tiểu cô nương chạy về phía cục đá to lúc trước nằm nghỉ. Điều đầu tiên hắn làm là leo lên tảng đá lớn đó để tránh sự bao vây của đàn sói. Mộ Dung Phi Yên theo sau hắn, con sói đầu tiên đã đi tới. Lúc cách bọn họ hai trượng, chân sau của nó co thấp xuống, sau đó nhảy lên không mở cái miệng lớn dính máu của mình. Hai hàm răng trắng xóa hướng về phía Mộ Dung Phi Yên mà cắn. Trường kiếm trong tay Mộ Dung Phi Yên vung lên, chém vào phần cổ con sói. Phốc! đầu con sói đứt lìa, máu tươi phun ra xối xả Động tác của Mộ Dung Phi Yên không chút ngừng nghỉ, trở tay đâm vào đầu một con sói đánh lén. Mũi kiếm đâm vào thân nó, khi rút ra con sói tru lên lên một tiếng rồi nằm trên mặt đất. Hai con sói, một trái một phải đuổi theo tới chỗ Hồ Tiểu Thiên. Mộ Dung Phi Yên vung kiếm bốn phía đánh lui đàn sói, bảo vệ Hồ Tiểu Thiên, cùng bọn hắn lui lại bãi đá. Hồ Tiểu Thiên tay cầm gậy công sai cũng không rảnh rỗi, quơ quơ xung quanh đẩy lùi đám sói chặn đầu. May mắn là bọn họ cách bãi đá không xa, nhanh chóng trở lại chỗ nghỉ ngơi lúc nãy. Đầu tiên Hồ Tiểu Thiên đẩy tiểu cô nương lên phiến đá to, sau đó chính mình bò lên. Mộ Dung Phi Yên sau khi liên tiếp chém ba đầu sói cũng lui về nhảy lên chỗ hai người. Chỉ có Lương Đại Tráng là không rõ tình hình, lúc gặp đàn sói gã đã lăn xuống dưới núi, sống chết không rõ. Lui lại bãi đá là lựa chọn duy nhất của mọi người. Đàn sói tuy dung dữ nhưng bọn chúng lại không biết leo trèo. Cho nên chỉ có leo lên chỗ cao mới tạm thời thoát khỏi sự bao vây của đàn sói. Chỉ trong thời gian ngắn nhưng đã có gần ba mươi con sói chạy theo tới bãi đá. Chúng bao vây và di chuyển xung quanh tảng đá mà đám người Hồ Tiểu Thiên đứng. Có con đứng thẳng lên, hai chân trước bám lên tảng đá, dùng móng vuốt sắc bén của mình cào lên mặt đá. Tiếng móng vuốt ma sát với mặt đá phát ra chói tai. Tiếng sói liên tiếp tru lên, thê lương cực kỳ. Đàn sói dữ càng lúc càng nhiều. Nhìn thấy đàn sói kéo tới càng lúc một đông như thủy triều ập tới, trong lòng hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên không rét mà run. Tiểu cô nương kia thì vừa lạnh vừa sợ, hai tay ôm lấy đầu vai của mình, cắn môi thật chặt kiềm chế không hét lên. Hồ Tiểu Thiên nói:" Sao đột nhiên đàn sói lại kéo tới nhiều dữ vậy?" Mộ Dung Phi Yên lắc đầu. Đàn sói vẫn không ngừng kéo tới, nhẩm tính cũng cỡ sáu bảy chục con. Bọn chúng tru lên liên tục kéo đồng loại tới. Tiểu cô nương bỗng nhiên nói:" Ngự Thú Sư! Những con sói này bị họ dẫn dụ tới đấy." Hai người Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên cùng xoay người lại, Mộ Dung Phi Yên nói:" Làm sao em biết?" Sau khi hỏi xong Mộ Dung Phi Yên lập tức nghĩ đến tiểu cô nương này chắc chắn lúc trước cũng gặp qua những tình huống nguy hiểm như vậy. Cho nên nó mới nhận ra tình huống này. Con bé này đúng là người mang phiền phức mà. Từ khi gặp nó, bọn họ cũng liên tục gặp xui xẻo, giờ còn dẫn cả sói đến rồi.