Chương 10

kukukajiji
Cập nhật:
10. Từ Hành trước đây, dù có thua trận đấu, cũng chỉ lẳng lặng trốn vào góc hành lang mà hút t h u ố c, cái tính k i ê u n g ạ o như ăn sâu vào m/áu anh ta. Nhưng lúc này đây, anh ta cúi đầu, mãi không chịu nhận lấy tờ giấy ly hôn. Còn tôi, chẳng còn thời gian mà đợi anh ta, cầm quyển sổ của mình, đứng dậy rời khỏi ghế. Đang chuẩn bị rời đi, Từ Hành bỗng ngăn tôi lại. Mắt anh ta đỏ hoe, dường như đang cố kìm nén nước mắt. "Thi Sở, tại sao chúng ta lại thành ra thế này?" Anh ta như thể muốn ám chỉ rằng tôi đã é p anh ta phải ly hôn vậy. Không ít người xung quanh quay lại nhìn về phía chúng tôi. Tôi thích xem kịch, nhưng không có nghĩa là tôi muốn trở thành nhân vật chính trong vở kịch ấy. Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía Dụ M/ộ Tức đang dựa vào tường, đứng chờ không xa. Tôi chỉ hơi gi/ật nhẹ, đã có thể thoát khỏi sự níu kéo của Từ Hành. Tôi thở dài. "Dù sao cũng đã ly hôn rồi, tôi cũng không ngại nói thêm vài điều với anh." Những điều này, bao năm qua mọi người đều nể mặt Từ Hành nên không ai nói thẳng với anh ta. Tôi đứng cách anh ta một chút, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Từ Hành. "Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng biết viết chữ 'tôn trọng' như thế nào. "Dù là đối với cuộc hôn nhân của chúng ta, hay đối với những người phụ nữ bị anh chơi đùa tình cảm, thậm chí là cả những đồng đội đã từng hợp tác với anh. "Anh kiêu ngạo, tự phụ, luôn cho mình là đúng. "Tôi nghĩ rằng dù có nhận được bài học, anh cũng chỉ đổ lỗi cho người khác, anh sẽ không bao giờ thực sự hối h/ận. "Vậy nên anh không xứng đáng có được hạnh phúc. "Anh tốt nhất nên sống một mình cả đời đi, đừng làm khổ ai nữa."