Chương 22

Đang cập nhật
Cập nhật:
Du Huân Huân x/ấu hổ , gật nhẹ đầu , cúi gằm mặt xuống , thực là mất mặt , hắn lại hỏi tiếp “Ai dạy em ?” “Là chị Ái My !” “Em mặc vậy để làm gì ?” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , hắn muốn thử xem nàng sẽ trả lời như thế nào , theo hắn đoán , một là nàng sẽ x/ấu hổ không trả lời , hai là nàng sẽ khóc. Vì Du Huân Huân lúc này không tinh nghịch và có chút mạnh mẽ như trước mà nhút nhát và đáng yêu. Nàng ngập ngừng , tuy bị hỏi vậy rất x/ấu hổ nhưng mục đích chính của nàng là quyến rũ hắn , Du Huân Huân hít mạnh một hơi để có dũng khí rồi hùng hồ tuyẻn bố “Anh nhìn mà không biết sao ? Là em đang quyến rũ anh !” Hắn như muốn ngã ngửa , cái tính cách mạnh mẽ , không sợ trời không sợ đất của nàng vẫn còn sao ?? Ngô Vũ Thần nhẹ nhàng lên tiếng “Em định làm gì để quyến rũ anh ?” Phải rồi , cái này thì nàng không nghe Du Ái My nói , chỉ biết mặc chiếc váy này thôi….mày đẹp khẽ nhíu lại…nhìn nàng ngẩn ngơ suy nghĩ , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay bế nàng , đặt lên giường. Du Huân Huân gi/ật mình , chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói trước “Để anh dạy em , nhưng…chỉ được làm việc này với anh thôi.” Dứt lời , một bàn tay chui vào áo nàng , xoa nắn nơi đẫy đà tròn trịa , Du Huân Huân run nhẹ “Anh….rõ ràng không nghiêm túc !” “Có sao ?” – Hắn vui vẻ xoa nắn , giày xéo nụ hoa anh đào , khẽ cất tiếng “Sau này , nếu chỉ có hai chúng ta thì em không cần phải mặc bra , như vậy sẽ tiện hơn !” “Ưm…” Bàn tay còn lại , di chuyển từ từ xuống dưới , chạm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng , Du Huân Huân gi/ật nảy người , chặn tay hắn lại “Không được…” “Chẳng phải em nói muốn sinh con cho anh sao ? Vậy thì phải “yêu thương” trước đã.” Vừa nói , ngón tay hắn vừa len vào quần l/ót của nàng , chơi đùa tiểu hạch phía dưới , càng khiến cơ thể nàng thêm nóng bừng… “Đây…đây chẳng phải là anh có lợi sao ?” Hắn nhíu mày , cầm tay nàng đặt lên hạ thân mình , l/ưu m/a/nh nói “Cũng đúng , vậy em giúp anh thỏa mãn đi.” Khi chạm vào hạ thân nóng bỏng của hắn, Du Huân Huân bất chợt sợ hãi , muốn rút tay nhưng lại không được , càng bị hắn nắm ch/ặt hơn , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Dùng tay…!” Nàng nhìn đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm , mê hoặc người khác của hắn , đưa tay cởi khóa quần , cự vật rắn chắc to lớn lộ ra , càng làm sợ hãi thêm , nhưng đến nước này sao có thể rút lui , bàn tay nhỏ nhắn r/un r/ẩy nắm lấy , nhẹ nhàng di chuyển , khóe môi Ngô Vũ Thần giương lên , dùng tay x/é toạc chiếc váy ngủ khiêu gợi khỏi thân thể kiều diễm , gi/ật đ/ứt cả chiếc bra đáng thương , làn môi mềm mại đặt lên ng/ực nàng , thong thả liếm mút , nhẹ nhàng cắn quả nhỏ xinh đẹp. Du Huân Huân thở dốc , từ đôi môi đỏ tươi phát ra những ti/ếng r/ên rĩ dục cảm , bàn tay nàng cũng đang di chyển trên vật nam tính của hắn , Ngô Vũ Thần buông nơi đẫy đà của nàng ra , ngón tay tiến thẳng vào nơi u cốc ngọt ngào . “A !!!?” – Du Huân Huân thét lên , bàn tay đang di chuyển cũng dừng lại vì hành động của hắn , Ngô Vũ Thần ghé sát tai nàng , khẽ cắn vành tai xinh đẹp , giọng nói trở nên khàn đục vì d/ục v/ọng trong tâm “Đừng dừng lại !” “Ưm…vâng…” – Du Huân Huân nghe lời , tiếp tục cầm nắm cự vật của hắn , Ngô Vũ Thần hài lòng , ngón tay liên tục di chuyển bên trong vùng đất thần bí. “Vũ Thần…em…em…Ưm….” – Du Huân Huân thở dốc , cùng lúc một chất dịch lỏng chảy ra thấm ướt những ngón tay thon dài , Ngô Vũ Thần cười tươi , cưng chiều hôn lên trán nàng “Em có chấp nhận anh ?”” Khuôn mặt nhỏ xinh đỏ ửng vì x/ấu hổ , gật nhẹ một cái thay cho câu trả lời của nàng , bàn tay to rộng bao phủ lấy tay nàng rời khỏi vật nam tính , thanh âm khàn khàn “Tách chân ra một chút , thả lỏng người…” Ngô Vũ Thần từ từ nhướn người , đặt hạ thân của mình chạm vào nơi u cốc , tưng chút một tiến vào … “Á….ưm…” – Khi cự vật to lớn kia đã được nơi mẫn cảm của nàng bao phủ , hắn bắt đầu di chuyển , tốc độ không quá khẩn trương , Ngô Vũ Thần vô thức ôm lấy cơ thể hắn , phun ra làn sương trắng , khoái cảm trong lòng tăng cao , hắn hôn sâu môi nàng , cất tiếng hỏi “Có thoải mái không ?” “Rất…thoải mái…ư…mmm…” Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , dừng lại một chút , hôn lên bàn tay nhỏ xinh đầy những miếng dán , yêu thương nói “Em có biết anh rất yêu em ?” “Em…em biết.” – Du Huân Huân thở phì phò dưới thân hắn , cố gắng trả lời ….. Hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng , hạ thân tiếp tục di chuyển , bàn tay nhỏ nhắn siết ch/ặt tấm gra giường , mồ hôi thấm đầy cơ thể kiều diễm , mái tóc đen huyền xõa trên giường , ánh mắt sắc bén của Ngô Vũ Thần liên tục chuyển động , người phụ nữ này sao lại quyến rũ như thế ? Mặc dù nàng đang ngập chìm trong khoái cảm nhưng vẫn không chịu được cơn đ/au đang truyền khắp người , nàng cố gắng cất tiếng c/ầu x/in “Vũ Thần….” Ngô Vũ Thần mỉm cười ôn nhu nhìn nàng “Chuyện gì ?” “Anh…anh….mau kết thúc đi….em…em…..không chịu được…nữa…” “Không cần phải gấp.” – Ngô Vũ Thần sốc đôi chân thon dài của nàng lên đến khuỷu tay rắn chắc , lực đẩy cũng không nhẹ đi , nhịp nhàng ra vào , càng khiến cơ thể mảnh mai yếu ớt của nàng muốn tan chảy , khuôn mặt Du Huân Huân trở nên trắng bệt , khóe mắt dâng lên một làn nước trong veo , cất tiếng “Ông xã….em…rất đ/au…hic….” Hắn cúi đầu , cưng chiều liếm giọt nước vừa chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp , rồi hôn lên môi nàng “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng….” “Ưm…không thích…..” – Nàng lắc mạnh đầu làm làn rối bời , xõa quanh giường , bộ dạng này khiến người ta thực muốn nuốt trọn. “Chẳng phải em muốn sinh con cho anh sao ?” “Nhưng đây chẳng phải là anh đang ứ/c hi*p em ?” – Nàng gằn giọng , trách hắn. Ngô Vũ Thần bật cười , từ mái tóc màu nâu rơi xuống từng giọt mồ hôi , cơ thể cường tráng bao phủ lấy nàng “Nói nhảm , là anh có lòng tốt giúp em thỏa mãn !” Du Huân Huân trừng mắt lườm hắn , dùng tay đ/á/nh vào lồng ng/ực vạm vỡ , sao hắn lại có thể l/ưu m/a/nh như thế ? Nhận ra khuôn mặt nàng càng lúc càng trắng bệt và hắn cũng đang thở dốc , Ngô Vũ Thần mới gia tăng tốc độ , ôm lấy nàng đạt tới cao trào hạnh phúc…. Hết lần này đến lần khác , hết tư thế này đến tư thế kia , cả hai cơ thể như dính sát với nhau , đem tất cả yêu thương hòa nhập làm một…. **** Sáng sớm hôm sau , Du Huân Huân mệt mỏi tỉnh dậy , đêm qua nàng ngủ rất ngon , không giống như mọi khi luôn có cảm giác gi/ật mình giữa đêm. Đôi mắt to tròn nhìn lên khuôn mặt đang nằm kế bên , bây giờ nàng mới phát hiện , hắn thật sự rất đẹp trai , khuôn mặt góc cạnh rõ ràng , Du Huân Huân mím môi khẽ cười , lí nhí nói thầm “Ông xã , anh thật đẹp trai !” nàng đưa tay lên chạm nhẹ môi hắn , người ta thường nói những người môi mỏng rất đa tình , nàng tự hỏi hắn có đa tình không ,bất chợt , Ngô Vũ Thần trở người đ/è lên ng/ười nàng , đôi đồng tử màu lam đăm đăm nhìn nàng , bàn tay to rộng thì giữ ch/ặt bàn tay nhỏ nhắn , x/ấu xa lên tiếng “Em vừa làm gì ?” Du Huân Huân hốt hoảng không thôi , ấp úng lên tiếng “Em…không có làm hết. “Anh không nghĩ vậy !” “Anh dậy từ bao giờ ?” “Từ rất sớm !” Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn , vậy là hắn đã nghe những nàng nói , Du Huân Huân đưa tay đ/á/nh hắn “Anh x/ấu xa !” “Hử ? X/ấu xa…nhưng anh vẫn rất đẹp trai.” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cất tiếng châm chọc. “Anh đáng gh/ét ! Mau tránh ra.” – Khuôn mặt nàng chợt đỏ ửng , tức gi/ận lên tiếng , còn dám nhắc lại lời nói của nàng… Ngô Vũ Thần bật cười ha hả , nằm xuống trên cơ thể nhỏ nhắn , “Không tránh.” “Anh nặng quá đi…Ông xã…!” Nàng nhíu mày , hắn như thế mà đ/è lên ng/ười nàng sao ??? Làm sao nàng có thể thở ? “Không !” Ngô Vũ Thần lắc đầu , hai tay đặt lên eo nàng , Du Huân Huân gi/ật mình “Oái…đừng mà…hahaahh…nhột lắm đó !” Hắn hôn lên môi nàng , thật sâu và nồng nàn , nhìn nàng bằng cặp mắt yêu thương “Anh yêu em , Huân Huân !” Du Huân Huân đỏ mặt , khóe môi giương lên , nhướn đầu chạm nhẹ lên môi hắn “Em cũng yêu anh !” Ngô Vũ Thần bật cười , ôm lấy cơ thể nàng . Du Huân Huân đ/á/nh nhẹ lưng hắn “Vũ Thần , nặng quá , anh nặng quá đi !” “Muốn anh xuống ?” “Ừ !” “Vậy em lên đi , chúng ta đổi vị trí !” Ngô Vũ Thần nhìn nàng x/ấu xa , bàn tay đặt lên eo của nàng , hắn trở người , nhấc cơ thể nhỏ bé nằm lên người mình , tiện tay kéo tấm chăn trùm lên người nàng. “Á…anh làm gì vậy ? haha….nhột quá…Vũ Thần à !” Du Huân Huân hốt hoảng hét lên , cười đến ra nước mắt , thực nhột ch*t nàng mà , vừa đêm qua đã làm rồi , mới sáng sớm lại muốn nữa sao ??? Ngô Vũ Thần quả thực là người đàn ông luôn tràn đầy sinh lực… *** Tận buổi trưa hắn mới đi làm , Du Huân Huân ở nhà cùng Vân Yến Nhi , nàng cũng rất cố gắng học nấu ăn. Nhờ sự giúp đỡ của đầu bếp Trương nên nàng cũng nấu tốt vài món đơn giản. “Thiếu phu nhân , cô làm tốt hơn rồi.” – Đầu bếp Trương nhìn đĩa bánh crep của nàng , tuy hình dạng không được đẹp mẳt nhưng cũng tốt hơn những lần đầu. Du Huân Huân đứng nhìn chăm chú đĩa bánh do mình làm , vẫn không được. “Không được , cháu phải làm lại !” Nàng cầm đĩa bánh crep để qua một bên , đưa tay lấy trứng gà trong tủ lạnh , chỉ là một món đơn giản mà nàng phải làm hơn năm lần quả thật rất bực mình. Vân Yến Nhi nhìn nàng cau có như vậy , liền cất tiếng “Tiểu Huân , nếu cậu dùng tất cả yêu thương của mình vào món ăn sẽ rất dễ nấu.” “Hửm ? Thật sao ?” – Du Huân Huân tròn mắt nhìn . “Ừ.” “Thiếu phu nhân , hết bột mì rồi ạ.” – Đầu bếp Trương chợt lên tiếng , nàng nhíu mày , thở dài một cái “Vậy để cháu ra ngoài m/ua.” “Không được đâu phu nhân !” “Tại sao ?” “Thiếu gia không cho cô ra ngoài đâu ạ.” Du Huân Huân cau mày , tại sao lại không cho nàng ra ngoài chứ ? “Tiểu Huân à , để mình đi m/ua giúp cậu !” – Vân Yến Nhi kéo tay nàng , Ngô Vũ Thần không cho Du Huân Huân ra ngoài cũng có lý do , hắn chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm. Du Huân Huân trầm mặc một hồi rồi lắc đầu “Không thích , mình muốn đi m/ua , còn phải m/ua chút đồ nữa.” “Nhưng mà…” Nàng thở dài , sao ai cũng lo lắng khi nàng muốn ra ngoài vậy chứ ? Trong tâm Du Huân Huân không ngừng thắc mắc , nàng đành lấy điện thoại ra , gọi cho Ngô Vũ Thần. — —– Ngô Vũ Thần đang ngồi phê duyệt đống tài liệu điện thoại liền reo , ánh mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ , hắn đưa tay bắt điện thoại “A lô , tôi nghe !” “Vũ Thần , là em , anh không lưu số em sao ?” Nghe thấy giọng nói của vợ mình , hắn liền dừng lại , khuôn mặt dịu dàng hẳn lên , cưng chiều trả lời “Tại anh đang làm việc nên không để ý , có chuyện gì sao ?” “Vũ Thần , em muốn ra ngoài m/ua chút đồ.” Nghe câu trả lời của nàng , sắc mặt hắn phút chốc thay đổi “Không được.” “Tại sao ? Tại sao anh không cho em ra ngoài ? Em muốn ra ngoài.” “Huân Huân , em muốn m/ua gì cứ sai người đi m/ua là được.” “Không thích !” “Huân Huân….” “Không phải em đi chơi , em đi m/ua đồ để nấu bữa tối cho anh.” Hắn hơi bất ngờ vì câu nói của nàng , Du Huân Huân vốn dĩ rất cứng đầu , không còn cách nào khác hắn đành phải đồng ý. “Được rồi , tùy em.” “Hih….cảm ơn anh.” “Nhớ về sớm.” “Vâng.” Nói xong nàng liền cúp máy , Ngô Vũ Thần trở về trạng thái lạnh lùng , cầm điện thoại bấm dãy số dài , thanh âm trầm thấp vang lên “Phái một đám người đi theo bảo vệ thiếu phu nhân , nhưng…đừng để cô ấy biết.” – Dứt lời , hắn cúp máy , quăng chiếc điện thoại lên bàn , cho nàng ra khỏi nhà không khác gì tạo cơ hội cho kẻ đó ra tay…. — ——- “Aiz….Huân Huân à , câu m/ua nhiều thật đó.” – Vân Yến Nhi vừa đi vừa phàn nàn , trên tay xách rất nhiều túi thức ăn. “Mình cần rất nhiều , lỡ làm hư thì làm lại !” – Du Huân Huân cất tiếng trả lời , nàng cũng xách nhiều thức ăn , cố gắng đi ra khỏi siêu thị. “Cậu vì anh ấy mà chịu khó vậy sao ? Nhớ lúc trước , có ch*t cậu cũng không vào bếp.” “Hử ? Thật sao ?” “Ừ , xem ra cậu yêu người ta rồi.” “Này , cậu thật là…. !” – Khuôn mặt nàng phút chốc đỏ ửng , ra đến bên đường , Vân Yến Nhi cùng Du Huân Huân đứng tìm ki/ếm xe của mình… Từ bên đường , một bóng người cao lớn đã đứng chờ rất lâu , ánh mắt luôn hướng về phía nàng “Lão đại , cô ta đã xuất hiện” “Ra tay !” – Nhận được lệnh , gã đó liền bước ra , cùng lúc một chiếc xe hơi nhiều chỗ dừng trước mặt Du Huân Huân và Vân Yến Nhi. Nàng gi/ật mình , chưa kịp phản ứng từ trong xe , nhảy xuống rất nhiều người , đưa tay giữ ch/ặt lấy cơ thể nàng kéo lên xe. “Á….buông tôi ra , các người làm gì vậy ?” – Du Huân Huân sợ hãi hét lên , cố gắng vùng vẫy , nhưng lại bị bọn chúng đ/á/nh sau gáy mà ngất đi , Vân Yến Nhi xông tới nắm lấy tay một người trong đám đó , ra sức kéo “Thả cậu ấy ra ?!!??” “Hừ , con khốn , biến đi….” – Hắn hất văng cô ra khiến Vân Yến Nhi ngã xuống đất bất tỉnh , đám vệ sĩ vội chảy nhanh đến thì bọn chúng đã lên xe bỏ đi. “Đưa cô ấy đến bệ/nh viện.” – Một người vệ sĩ cất tiếng , rồi vào xe đuổi theo. “Anh à , có người đang đuổi theo chúng ta.” – Tên b/ắt c/óc ngồi trên xe , lên tiếng. “Hừ…c/ắt đuôi chúng đi !” “Vâng….” Hắn nhấn ga , phóng rất nhanh…. —— *Rầm….. Ngô Vũ Thần hung hăng đạp mạnh cánh cửa gỗ , khiến nó rơi xuống sàn , cả người như phát ra sát khí ngùn ngụt , cặp mắt màu xanh liếc nhìn đám vệ sĩ thất bại trở về , âm thanh lẽo rít lên “Bọn vô dụng , còn dám vác mặt về đây ?” Một người trong đám vệ sĩ vừa r/un r/ẩy vừa trả lời “Thưa….thưa….chủ nhân….chúng tôi…thành thật xin lỗi , đáng lẽ đã gần đuổi kịp nhưng…lại có một chiếc xe lao ra chặn ngang…cho nê…cho nê…n…” *Bốp…rầm…. – Chưa kịp nói hết câu , tên vệ sĩ đã bị hắn đ/ấm mạnh vào mặt , ngã xuống đất , Ngô Vũ Thần đưa tay nắm cổ áo tên khác , tức gi/ận nói “Khốn khiếp…chẳng phải tôi đã nói là phải bảo vệ cô ấy rồi sao ?” , đột nhiên hắn hét ầm lên , gi/ật mạnh cổ áo tên vệ sĩ “Các người còn sống để làm gì ????” “Vũ Thần , dừng lại , em mau bình tĩnh đi ! Đừng trút gi/ận lên họ.” – Ngô Thiên Bảo vội giữ tay hắn , cố gắng khuyên can. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười hời hợt “Bình tĩnh ? Anh nói em phải bình tĩnh thế nào đây ? NẾU NGƯỜI BỊ BẮT LÀ DU ÁI MY ANH CÓ BÌNH TĨNH ĐƯỢC KHÔNG ?” “Vũ Thần ?” “NÓI ĐI ?!!” Giọng hét của hắn khiến anh gi/ật mình , phải , nếu là anh , anh cũng không thể bình tĩnh được , nhưng bây giờ anh phải làm sao ? Người cũng đã bị bắt , cách duy nhất là phải tìm ? Đúng , phải tìm Du Huân Huân “Chiếc vòng , chiếc vòng cổ của Huân Huân , không phải em có cái chế độ GPS trên mặt dây sao ?” Ngô Vũ Thần tuyệt vọng ngồi phịch xuống sàn “Vô ích thôi , em chưa nói với cô ấy về việc đó , nếu Huân Huân không chạm tay vào thì không thể tìm ra.” “Không sao , chiếc vòng đó là do anh làm theo bản thiết kế của em nhưng anh có cài thêm con chíp vào đó , dù không có dấu vân tay cũng có thể x/á/c định được chỉ cần chiếc vòng đó còn nguyên vẹn.” Ngô Vũ Thần bất ngờ , hắn đứng bật dậy , trong lòng vô cùng vui mừng , Ngô Thiên Bảo lên tiếng “Đi thôi !” Hắn gật đầu , lập tức chạy đi….trong lòng luôn gọi tên nàng “Chờ anh…Huân Huân…!”